Cố Ký Thanh chưa từng có loại cảm giác như thế này.
Anh đã mất đi tất cả khả năng khống chế, thậm chí còn vì vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị kéo lên mặt băng, tự mình động một bước anh cũng không dám.
Anh chỉ có thể ôm lấy Chu Từ Bạch, nắm chặt quần áo của cậu, nhắm chặt hai mắt lại, khó có khi lộ ra mấy phần căng thẳng và cảm xúc sợ sệt, giống y một khúc gỗ nhỏ động cũng không dám động.
Trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười khẽ, khuỷu tay anh được vững vàng đỡ lấy, sau đó người ở bên dùng sức đạp về phía sau, cả hai đột nhiên tăng tốc độ.
Cố Ký Thanh lập tức hô lên một tiếng, nắm chặt góc áo của Chu Từ Bạch.
Anh cảm nhận được tốc độ Chu Từ Bạch càng lúc càng nhanh, nghe được tiếng ngã cùng tiếng xuýt xoa của mấy người mới học xung quanh, trong lòng âm thầm tự thề với bản thân, nếu hôm nay Chu Từ Bạch để anh ngã, anh sẽ không cho cậu thân thiết với mình cả tuần kế tiếp.
Nhưng Chu Từ Bạch đáng tin hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Cơ thể cao lớn hơn hẳn người bình thường hoàn toàn có thể chống đỡ cân nặng của Cố Ký Thanh, cánh tay mạnh mẽ tràn đầy cơ bắp cũng hoàn toàn đủ vững vàng để khống chế cơ thể anh lại.
Chu Từ Bạch từ nhỏ đã luyện thành thục kỹ thuật trượt băng, hoàn toàn có thể ôm một cây gỗ nhỏ là Cố Ký Thanh thuận lợi đi lại trên sân trượt.
Cộng thêm ưu thế chân dài, cậu chỉ nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-be-cong-duoc-toi/439179/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.