Cố Ký Thanh bị Chu Từ Bạch đánh bóng thẳng, trở tay không kịp mà cũng bó tay chịu thua.
Anh nói: “Cậu thả tôi xuống trước đi”.
Chu Từ Bạch tưởng anh định từ chối, lập tức lại ôm chặt hơn.
Giọng điệu dịu dàng của Cố Ký Thanh khẽ lộ ra chút bất đắc dĩ: “Cậu ở ngoài phòng khách chơi hai tiếng trước nhé, để tôi chuẩn bị xong bài giảng cho ngày kia nữa đã”.
Nghĩa là anh đồng ý rồi?
Chu Từ Bạch lập tức vô cùng vui vẻ buông Cố Ký Thanh ra.
Quá nghe lời khiến Cố Ký Thanh không biết nói gì hơn, chỉ có thể mặc cho Chu Từ Bạch thơm mình một cái, sau đó mới quay đầu trở lại giường, co chân, mở máy tính ra thêm lần nữa.
Chu Từ Bạch nghe lời đứng tại vị trí cách cửa phòng Cố Ký Thanh 1cm, hỏi: “Nhưng bệnh anh vừa mới khỏi mà, ngày mai đã phải dạy bù rồi sao? Một ngày sáu giờ, còn phải vẽ tranh minh họa, thân thể liệu có chịu được không?”
“Được mà”. Cố Ký Thanh đáp không hề do dự: “Thật ra tố chất cơ thể tôi cũng không tệ lắm, chỉ là không tốt bằng cậu thôi”.
Hồi còn nhỏ anh một mực học múa, cấp ba thường xuyên chạy bộ buổi sáng, lúc lên đại học thỉnh thoảng muốn tìm vài chuyện kích thích, anh sẽ đến lớp học Muay, tuy rằng người trông khá gầy, nhưng xác thực tố chất cơ thể không hề tệ.
Chỉ là Chu Từ Bạch không tin.
Cố Ký Thanh trong mắt cậu chính là một chàng người giấy mà cậu có thể dễ dàng ôm dậy, vừa gầy vừa yếu ớt, đụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-be-cong-duoc-toi/439178/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.