Anh nói: "Thành thật xin lỗi em, Triều Ca."
Anh nói bản thân đã mang đến phiền phức cho cô.
Tròng mắt thiếu niên nhàn nhạt, có cảm giác ẩm ướt.
Chúc Triều Ca cảm thấy anh lúc này không hung dữ chút nào.
Cô giống như hiểu được tâm tư của anh, lại giống như có chút không hiểu.
"Nếu... Nếu em không xảy ra chuyện anh có đến tìm em không?"
Nếu Phó Duyệt không đột nhiên đến kiếm chuyện.
Nếu Chúc Triều Ca vẫn bình an mà học hành.
Thì anh có đến tìm cô không?
Chúc Triều Ca nhìn thẳng vào ánh mắt Cố Ngôi.
Cô nhìn thấy anh chầm chậm lắc đầu.
Vách ngăn trong đầu cô cũng nhanh chóng biến mất. Chúc Triều Ca hoàn toàn hiểu ra mọi thứ, những điều cô còn đang mông lung thì nay đều đã sáng tỏ.
Cố Ngôi không muốn làm phiền cuộc sống của cô.
Cố Ngôi không muốn làm ảnh hưởng đến danh dự của cô.
Anh quan tâm cô, chăm sóc cô, lo lắng cho cô. Nhưng lại muốn rời xa cô, từ bỏ cô, mặc kệ cô.
Từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy.
"Vì sao chứ..."
Chúc Triều Ca nhẹ nhõm thờ phào một hơi, giả bộ hỏi bâng quơ: "Anh thích em sao?"
Gió đêm cuồn cuộn cuốn theo những chiếc lá tạo ra âm thanh xào xạc.
Cô nghe thấy anh trầm giọng khó khăn mà ừ một tiếng.
"Anh thích em."
Là thừa nhận hay là đang tự hỏi.
Sự im lặng của cô gái nhỏ không khác gì dao giải phẫu lạnh lẽo, đem Cố Ngôi ra băm vằm thành trăm ngàn mảnh.
Thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu.
Chúc Triều Ca bất ngờ hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hoi-sao-troi/231938/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.