"Poor and content is rich, and rich enough, But riches fineless is as poor as winter; To him that ever fears he shall be poor." - Othello (Act 3, Scene 3)
"Người bần cùng nhưng biết đủ thì chính là người giàu có nhất, còn nếu cứ sợ hãi mất đi của cải thì mãi mãi chỉ là kẻ nghèo hèn."
---------
Thợ gõ: Dờ
Ký ức náo loạn văn phòng trường học ngày hôm qua vẫn còn mới nguyên, Văn Địch tìm được khu trường cấp hai rất nhanh. Bây giờ đang là giờ nghỉ, các học sinh hoặc là tựa vào bàn ngồi học, hoặc là đi ngang qua trên hành lang. Cậu tìm đến cửa lớp học của Giang Vũ, nhìn ngó bên trong nhưng không thấy bóng dáng của Dương Thiên Hoa. Cậu thở phào rồi gọi một nam sinh lại: "Em gì ơi, gọi Cù Duệ Hành giúp anh được không?"
Nam sinh nhìn cậu một lát rồi gọi với vào trong lớp học với vẻ lười biếng: "Tiểu Cù Tử, có người tìm!"
Lúc này Văn Địch mới chú ý đến nam sinh ngồi trong góc. Thằng nhóc ngồi ngay bên cạnh thùng rác, im lặng đọc sách. Thỉnh thoảng có người đi qua ném chai nước hoặc giấy vo viên vào thùng nhưng nén trượt làm rác rơi hết ra ngoài, nam sinh đó cũng không để ý. Đợi đến khi họ đi rồi, cậu ta mới nhặt hết lên cho vào thùng rác rồi tiếp tục đọc sách.
Nghe thấy tên mình, nam sinh ngẩng đầu nhìn ra cửa. Lúc Văn Địch đối mặt với thằng nhóc thì rất ngạc nhiên, đây có lẽ là thiếu niên đẹp trai nhất mà cậu từng thấy, mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hoc-tien-si-se-het-doc-than/3495126/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.