Văn Địch xách một túi đồ ăn vặt đi vào chung cư mà Tưởng Nam Trạch sống. Từng ngóc ngách của nơi này khiến cậu nhớ đến Hà Thanh Uyển - cây cối lâu năm không ai chăm chút, khu vui chơi trẻ em bám đầy bụi, ban công và bệ cửa sổ chất đầy xoong nồi bát đĩa, cửa chống trộm truyền qua nhiều thế hệ.
Cậu ấn chuông cửa, quả đầu chuyển từ xanh sang vàng của Tưởng Nam Trạch thò ra khỏi căn phòng chất một đống đồ linh tinh khiến người ta nhìn chỉ muốn tắt thở.
May mà cậu ta có nhan sắc nên mới gánh được quả đầu ấy, nếu là người bình thường thì màu da sẽ bị lộ vàng, trên đỉnh đầu hói không còn một cọng tóc.
"Đồ ăn rác mà mày thích đây." Văn Địch đưa túi ni lông cho cậu ta.
Thằng bạn cũ nhận lấy rồi nói cảm ơn: "Vào ngồi đi."
"Ngồi đâu?"
Khắp nơi trong nhà là thùng giấy, nhìn logo bên ngoài toàn là mì ăn liền, xúc xích, thịt khô, trái cây đóng hộp... Ai không biết còn tưởng sắp tận thế và đây là thành lũy cuối cùng của nhân loại. Sô pha vắt đầy quần áo bẩn, chỉ có thể ngồi xuống cái thảm trải phía trước sô pha. Văn Địch tự dưng nghĩ: Nếu như tên hàng xóm đáng ghét kia nhìn thấy thì sẽ nghẹt thở và oẳng ngay lập tức.
Cậu giơ điện thoại lên chụp một tấm hình.
Đối diện ghế sô pha là một màn hình ti vi cực lớn chiếm gần nửa bức tường, Tưởng Nam Trạch đang dựa vào sô pha, vừa nhai khoai tây chiên vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hoc-tien-si-se-het-doc-than/3487197/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.