(*) Chú thích cuối chương.
- --------
Thợ gõ: Dờ
Nhìn thấy câu trả lời, hai mắt Văn Địch tối sầm lại, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu, suýt thì tắt thở.
Những người ở trong Hà Thanh Uyển không phải giáo sư thì cũng là người nhà của họ, theo lý mà nói thì phẩm chất đạo đức rất cao, không ngờ lại có một tên ngang ngược đến nhường này.
Lẽ nào người đó cũng thuê lại nhà trái phép như cậu?
Ý chí chiến đấu của Văn Địch lại bùng lên, cậu tiếp tục gõ chữ rất hùng hổ: [Âm lượng không quan trọng! Quan trọng là tiếng đàn của anh suýt thì tiễn tôi chầu trời, anh đền tiền tổn hại tinh thần cho tôi kiểu gì! Có chút đạo đức nào không?]
Hàng xóm trả lời rất nhanh: [Thế cậu có không?]
Văn Địch: [?]
Thằng cha này nói cái quần què gì vậy? Ban ngày ban mặt gây tiếng ồn mà còn hỏi cậu có đạo đức không?
Hàng xóm: [(Hình ảnh) (Hình ảnh) Chung cư đã ghi quy định rất rõ ràng là không được chất rác trên hành lang.]
Văn Địch nhìn mấy tấm hình, đó là hình chụp mấy túi rác. Mấy ngày nay cậu và bạn cùng nhà đều bận tối mặt tối mũi nên quên vứt rác, cứ chất đầy trước cửa. May mà bây giờ là đầu tháng Mười, nếu là mùa nắng nóng thì đã mốc xanh lên từ lâu rồi.
Hàng xóm: [(Hình túi rác phóng to) Cậu còn không phân loại nữa chứ.]
Hả? Chuyện đó quan trọng à?
Văn Địch lơ ngơ bị người ta dẫn dắt lạc đề,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hoc-tien-si-se-het-doc-than/3485922/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.