Lâm Tích nghe rõ từng chữ trong cuộc điện thoại.
Đôi mày khẽ nhíu lại, cô lặng lẽ ngồi xuống ghế, muốn xem Mục Khuynh Bạch lại định giở trò gì.
Mục Cửu Tiêu liếc nhìn cô một cái, giọng thản nhiên:
“Cô ta làm sao?”
Mục Khuynh Bạch lập tức cao giọng:
“Còn không phải vì cái ông bố trong tù của cô ta sao! Hôm qua cô ta đòi đi thăm gặp, cảnh ngục không cho, thế là liền lấy ngân phiếu đi đút lót. Anh đoán bao nhiêu? Hai mươi vạn! Chỉ để gặp một phạm nhân mà ném ra từng ấy tiền. Ai biết sau lưng còn lén lút tiêu pha thế nào nữa. Anh mau kiểm tra tài khoản đi, xem con đàn bà đó có rút trộm tiền nhà mình không!”
Hai mươi vạn, với Mục gia, chẳng đáng nhắc đến.
Nhưng Mục Khuynh Bạch chẳng bao giờ bỏ lỡ cơ hội bôi nhọ, giẫm đạp lên Lâm Tích.
Mục Cửu Tiêu cau mày, giọng lười nhác:
“Chỉ có thế thôi?”
“Anh còn bảo là chỉ có thế thôi?” Giọng Mục Khuynh Bạch the thé. “Đừng quên cô ta còn có một thằng em bệnh tật, tiền t.h.u.ố.c thang viện phí đều phải dựa vào anh. Bao năm nay, cô ta chẳng làm gì ngoài giơ tay xin xỏ. Vì cái gì chứ? Những khoản đó anh đưa em chẳng tốt hơn sao? Dù sao em cũng là em gái ruột của anh!”
Ngay khoảnh khắc ấy, Lâm Tích bất ngờ đứng dậy, giật lấy điện thoại trong tay anh.
Sắc mặt Mục Cửu Tiêu trầm xuống.
Lâm Tích bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.
Giọng cô trong trẻo nhưng lạnh lẽo:
“Mục tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-anh/5035814/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.