Giang Điềm gần như mất ngủ cả đêm, sáng sớm hôm sau thức dậy dưới mắt quầng thâm dày cộp, ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài đi làm.
Cũng thật trùng hợp, cửa phòng sát vách đúng lúc đẩy ra, Lục Minh Chu vừa vặn đi ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đôi tay Lục Minh Chu đút trong túi quần, nhàn nhạt nói: “Chào buổi sáng, Ớt Nhỏ.”
Khuôn mặt Giang Điềm khổ sở, trái lại cả người Lục Minh Chu sảng khoái dễ chịu, nhiều tinh thần miễn bàn.
Giang Điềm không hăng hái lắm, yếu ớt trả lời.
Hai người một trước một sau bước xuống lầu, Giang Điềm tụt lại phía sau, Lục Minh Chu đi phía trước, ngón trỏ xoay vòng vòng chùm chìa khóa, trong miệng còn ngâm nga hát điệu dân gian.
Giang Điềm càng khó chịu, trên mặt cô mây đen giăng đầy, cô căm giận bất bình, đem tên đầu xỏ gây tội hại cô mất ngủ mắng một lần từ đấu đến chân.
Dưới hành lang tầng trệt, bước chân Lục Minh Chu cứng lại, hành lang hẹp, đằng trước chặn đằng sau cũng không thể di chuyển, Giang Điềm chọc sau lưng Lục Minh Chu, khó hiểu hỏi: “Sao không đi nữa?”
Lục Minh Chu không đáp, Giang Điềm nhíu nhíu mi.
Không khí xung quanh hơi ngưng, rơi vào yên tĩnh.
“Hắt xì ——”
Đột nhiên vang lên một tiếng, Lục Minh Chu hắt xì một cái, Giang Điềm giật mình, cổ tay run lên một chút.
Mu bàn tay Lục Minh Chu xoa nhẹ chóp mũi hai cái, thấp giọng cảm khái: “Có người đẹp nhớ tôi.”
“…..”
Giang Điềm trợn mắt với hư không, nghẹn gần chết.
Lục Minh Chu nhướng mày, tiếp tục đi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ep-anh-dong-tam/905669/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.