Động tác nghiêng người về phía trước quá kịch liệt, nhất thời không hãm lại được, thân thể Giang Điềm không thể khống chế nhào về phía trước, hai chân như nhũn ra, trán thẳng tắp cắm xuống hướng góc cạnh bàn trà.
Lục Minh Chu phản ứng nhanh nhất, anh đi nhanh xông lên trước, cực nhanh ôm lấy eo bảo vệ Giang Điềm, không để cô va chạm bị thương, cùng lúc đó, anh chợt thấy một đôi tay tái nhợt không chút do dự giơ ra bảo hộ ở bên trên cạnh góc bàn sắc bén, hổ khẩu(1) lập tức đỏ lên một khối lớn.
Lục Minh Chu đỡ Giang Điềm đứng dậy, để cô nhẹ nhàng dựa vào người mình, mày đẹp Đường Mật nhíu lại, chợt lạnh nhạt thu tay lại.
Giang Ninh Minh phản ứng chậm nửa nhịp, bước nhanh về phía trước đem Giang Điềm đỡ đến bên cạnh mình, khuôn mặt bình tĩnh nhìn về phía chân phải sưng đỏ của Giang Điềm, giọng nói trách cứ: “Lớn tướng rồi! Vẫn còn nôn nôn nóng nóng như vậy!”
Giang Điềm nhếch miệng cười, ý định làm dịu bầu không khí, mềm như bông mà kêu: “Bố à ——”
Lục Minh Chu lui một bước, tình huống xấu hổ, đang chuẩn bị xoay người rời đi, ánh mắt Giang Ninh Minh cảnh giác, lên tiếng hỏi: “Cậu… Là bạn trai của Tiểu Điềm à?”
Bước chân Lục Minh Chu ngừng lại, vội vàng mở miệng giải thích: “Ngài hiểu lầm rồi, là bạn bè bình thường thôi.”
Giang Điềm mím môi, uể oải rũ mắt xuống, Giang Ninh Minh hừ lạnh một tiếng, giọng nói có chút cứng đờ: “Không phải bạn trai của con như vậy… Mấy đứa…..”
Ánh mắt ông dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ep-anh-dong-tam/905668/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.