Tôi cảm thấy xung quanh chỉ toàn là bóng tối, sâu thằm và đặc quánh, không một tia sáng, cũng chẳng một điểm tựa. Tất cả chỉ là màn đêm lạnh lẽo ôm trọn tôi vào lòng.
Tôi đứng chôn chân, chẳng biết mình đang ở đâu, chẳng biết phương hướng nào là lối thoát. Đôi mắt hoang mang tìm kiếm, nhưng tất cả chỉ là hư vô. (I
Đây là đầu?
Sau ba chữ tự hỏi không câu trả lời này tôi thét lên trong vô vọng: "Có ai ở đây không?"
Tiếng vọng lại chỉ là sự im lặng đến rợn người.
Tôi hoảng loạn, cố bước về phía trước, bước chân ngày một gấp gáp hơn, nhưng càng đi, nỗi sợ hãi càng lớn dần, nuốt chửng từng hơi thở. Trong đầu tôi liên tục nghĩ đến hai người quan trọng nhất đối với mình, nghĩ ngợi lung tung rồi lại lo lắng không có điểm dừng.
Bố ơi...
Lê Bảo ơi... cậu đâu rồi?
Tâm trí tôi như một mớ hỗn loạn, từng mảnh ký ức rách nát mà tôi đã cố gắng lãng quên nay bất ngờ trỗi dậy, bao vây lấy tôi. Mỗi hình ảnh, mỗi cảm giác, như hàng trăm lưỡi dao cứa sâu vào tim. Tôi dừng lại, khụy xuống ôm lấy đầu. Khi này bóng tối như chính là một dòng nước đang dâng nhấn chìm lấy tôi. Dù bản thân cố vùng vẫy, cố thoát khỏi những gì đã từng khiến mình đau đớn, nhưng càng chống cự, tôi lại càng lún sâu hơn vào hố đen của sự tuyệt vọng.
Bỗng từ đâu có giọng người phụ nữ vọng vào tai tôi.
"Con gái yêu của mẹ, con đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-duoi-anh-duong-do/3651500/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.