Ngày hôm sau, tôi đi xuống nhà của Lê Bảo rủ cậu ấy đi học. Nhưng tôi gõ một hồi lâu cửa vẫn chưa hề mở.
Tôi vẫn kiên nhẫn gõ thêm một lúc nữa, thế mà cánh cửa vẫn im lìm.
Thầm lẩm bẩm tự nhủ: "Có lẽ cậu ấy đã đi học trước rồi, thôi cứ lên lớp tính sau vậy"
Nói xong tôi quay người bỏ đi.
Hôm qua cậu ấy vì đưa ô cho tôi mà bị ướt hết người. Trên đường đi tôi thấy cậu ấy hắt xì hơi khá nhiều, lo cậu ấy bị cảm nên buổi tối tôi nấu một bát cháo, pha cho cậu ấy một cốc trà gừng để làm ấm cơ thể.
Quan hệ giữa hai đứa chúng tôi so với mấy hôm trước đã kéo gần lại hơn một chút.
Khi lên đến lớp vẫn còn khá sớm, quả nhiên là cậu ấy đã đến, giờ đang ngủ gục trên bàn.
Tôi đi về chỗ của mình ngồi xuống, sau ấy liền quay qua nhìn cậu chằm chằm. Tôi nhẹ giọng gọi: "Bảo ơi"
Người cậu ấy có chút động đậy rồi quay qua nhìn tôi, ánh mắt có hơi lờ đờ, mái tóc vừa rồi rúc hẳn vào cái áo khi lộ ra nó đã bù xù như tổ quạ.
"Ừ" Cậu nhẹ nhàng đáp.
Tôi nhìn ra được sự bất thường của cậu ấy nên liền nhích tới hỏi: "Bảo sao thế? Có phải bị sốt đúng không?"
Cậu ấy tiếp tục quay đầu rúc vào cái áo khoác, giọng khàn khàn: "Ừ, hơi sốt rồi"
Từng câu từng chữ mang chút nỉ non như một đứa trẻ. Nghe xong, trái tim thiếu nữ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-duoi-anh-duong-do/3646442/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.