Vào một ngày cuối tuần tôi ở nhà một mình.
Buổi sáng chủ nhật không khí vô cùng trong lành, từng tia nắng len qua từng ô cửa sổ chiếu vào căn bếp nhỏ xinh xinh, chậu rau cải đặt ngay đó khi nhận được ánh sáng thì vươn mình đón lấy từng ánh sớm mai.
Tôi mở cửa sổ ra, sau ấy thoải mái vươn vai vặn mình mấy cái cho tỉnh người.
Vào mấy ngày cuối tuần tôi thường giành thời gian không phải đi học để ngủ nướng. Nếu như những ngày từ thứ hai đến thứ bảy tôi luôn dậy từ năm giờ sáng, thì vào ngày chủ nhật, tôi luôn đón bình minh vào chín giờ ba mươi phút.
Việc bữa sáng thì bố luôn là người nấu, hôm nào bố cũng nấu một nồi cháo thịt thơm ngon nức mũi cho tôi ăn. Bố còn nói rằng bố sẽ ăn trưa trên công ty và bảo tôi không cần lo lắng.
Giờ cũng gần đến trưa rồi, cháo bố nấu tôi sẽ gộp lại thành bữa trưa, đằng nào cũng chỉ có một mình tôi ăn thôi à.
Quay lại nhìn căn phòng khách chỉ có độc một cái bàn bé tẹo bên trên có một bộ ấm chén đã cũ, hai chiếc ghế đỏ dựng ngay cạnh đó. Cả căn phòng khách, thậm chí là cả cái nhà này mọi thứ đều quá cũ kĩ.
Tôi tự dưng lại nhớ đến câu nói của một bạn nào đó đã nhận xét về mình.
"Trên người nó bốc lên một mùi nghèo đói..."
Nghe xong tôi cũng phải thừa nhận, đúng là nghèo đói thật.
Khu tập thể này đã quá cũ, những nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-duoi-anh-duong-do/3646436/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.