Những ngày tiếp theo cậu ấy cứ nhìn tôi chằm chằm chằm, lên lớp, ở nhà, hay vô tình chạm mặt nhau ở chợ, cậu ấy luôn dành cho tôi ánh nhìn giống như cảnh sát canh tội phạm. Có lẽ cậu sợ, sơ hở một cái là tôi sẽ đi rêu rao cái bí mật của cậu chứ gì.
Tôi cố chẳng để tâm, cậu ấy càng nhìn nhiều hơn. Mỗi khi vào giờ ra chơi ở trường, tôi muốn gục đầu xuống bàn ngủ, cậu ấy lại không để tôi yên, cứ vừa chọc lét vừa nhìn tôi chằm chằm.
Gì vậy Bảo ơi?
Bảo cứ yên tâm, Dương kín miệng, Dương không nói với ai là cậu mê đọc truyện Boylove đâu.
Tha cho Dương nhé, làm ơn.
Chỉ ngoại trừ trong giờ học, thì những giờ khác cậu ấy đều công khai liếc mắt với tôi, mấy đứa trong lớp sau mấy tuần không ngó ngàng gì đến, nay lại chủ động đi tới bắt chuyện.
Đa phần đều hỏi những câu như:
"Dương với Bảo có quan hệ gì vậy?"
"Dương có biết Facebook của Bảo không?"
"Dương có biết..."
Vân vân và mây mây
Những câu mà mấy bạn ấy bắt chuyện đều liên quan đến Bảo, tôi thì đào đâu ra mấy cái mà các bạn ấy nói chứ.
Những mạng xã hội nổi như Facebook, Instagram, Message tôi chẳng biết cái nào cả, khi mấy bạn ấy hỏi tôi chỉ đáp rằng là: "Mình không biết"
Mấy bạn đó ngoài mặt thì cười tươi liên tục nói "Không sao đâu" ấy thế mà sau lưng thì tụ tập nói xấu tôi.
Vì sao tôi biết chuyện đó?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-duoi-anh-duong-do/3646435/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.