Chương trước
Chương sau
Trời tờ sáng, sao đêm nhạt dần, ánh sáng không chói chang dịu nhẹ của mặt trăng phải khiển gót nhường chỗ cho những tia nắng tinh nghịch của mặt trời, từng ánh sáng mỏng manh nhảy múa trên các tán cây, mang lại màu sắc nhiệm màu cho từng giọt sương, lấp lánh lấp lánh rất đẹp, không khí se lạnh khiến con người ta khó lòng rời khỏi chiếc giường ấm áp, chỉ muốn giữ thật chặt cái không gian nhỏ bé ấy. Hàng mi dài khẽ nhấp nháy rồi mở ra như chưa thích ứng kịp lại nhắm lại, chớp chớp mắt vài cái rồi mở hẳn ra. Mặt đối mặt, mắt đối mắt, mũi đối mũi, thân hình Giao Giao dựa sát vào người bên cạnh. Mới đến Hàn Gia vừa tròn ba ngày, Giao Giao mặc dù biết vị hôn phu của mình được người khác ca ngợi hết lời nhưng vẫn chưa một lần có cơ hội ngắm nhìn thật kĩ, nên nhân lúc này phải ngắm một ít, ngắm một chút. Giao Giao bắt đầu đánh giá kĩ càng nam nhân trước mặt. Lời đồn quả thật không sai nha! Làn da rất tốt, sáng mịn đến một lỗ chân lông cũng không để lộ, cặp chân mày không đậm cũng không nhạt, màu sắc hài hoà vừa nhìn đã thuận mắt, đôi gò má nhô cao nam tính, đặc biệt là bờ môi, không "tô son trét phấn" nhưng lại hồng hào... nói tóm lại nhị thiếu gia Hàn Uy Vũ mang một nét đẹp như những bông hoa, vừa dịu nhẹ vừa tinh tường vừa mạnh mẽ cũng vừa lạnh lùng. Thật ra từ lúc Giao Giao tỉnh giấc thì Uy Vũ cũng thức theo rồi, nhưng anh muốn xem bộ dạng la hét ầm ĩ hay ngại nhùng của vị tiểu thư kì lạ Lạc Giao Giao. Nhưng thật sự rất đáng tiếc, chẳng có cảnh nào như trong tưởng tượng, chỉ cảm thấy sự yên lặng khó chịu. Không thể nhịn được, định mở mắt xác định thực hư thì "BANG". Một nguồn lực mạnh mẽ, đạp thẳng vào người Uy Vũ, một tốc độ nhanh như chớp, cả thân hình rơi khỏi giường, nằm "bẹp" trên sàn. Nghiến răng nghiến lợi, Uy Vũ bật dậy, ôm đầu vịn mép giường.- Cô...
Lời còn chưa kịp thốt đã bị vẻ mặt đáng yêu của Giao Giao làm cho nghẹn lại. Một cô gái rất kì lạ, nhìn kiểu nào cũng không giống một tiểu thư khuê cát. Sống trong nhung lụa ai lại có thể ngủ ngon lành trên thảm cỏ thô ráp, sống trong sung sướng ai lại có thể chẳng một chút than rên khi bị thương, sống trong giàu sang nhưng không một chút chảnh choẹ chỉ đơn thuần muốn được gần gủi với mọi người... nhìn tới nhìn lui một chút cũng thật sự không giống. "Binh"
- Chào buổi sáng.
Giao Giao hé hé mắt nhìn Uy Vũ, tưởng đâu sẽ bị mắng một trận nào ngờ lại nhìn thấy vẻ mặt thất thần của anh, nhìn gì mà nhìn chẳng chớp mắt, không những vậy trong ánh mắt hiện rõ một phần kì lạ, một phần tò mò, tám phần yêu thương. Giao Giao lén bò tới, sát như vậy mà cũng không phát hiện, cô thở dài búng mạnh một phát lên trán Uy Vũ. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ Uy Vũ đứng hình trước một ai đó, cho dù khó khăn đến mấy anh cũng đều bình tĩnh tìm cách giải quyết, luôn lấy những người quan trọng xung quang làm động lực, đặt lợi ích của người khác lên trên lợi ích cá nhân, một kẻ vừa có đức vừa có tài; nhưng ở trước mặt người con gái này bộ dạng khí phách hiên ngang ấy chẳng bao giờ được bộc lộ, anh chỉ trưng ra bộ dạng "ngố" dã man.
- Ừ... ờ...
"Cạch" nghe tiếng khoá cửa Uy Vũ đứng dậy, cúi gầm mặt, bước đến mở cửa, đi ra ngoài. Giao Giao ôm bụng cười trước thái độ đáng yêu của Uy Vũ. Cứ tưởng tiểu thư Giao Giao sẽ cho mọi người thấy dáng vẻ đáng yêu đáng cười của cô, ai dè trăm trận vẫn vậy người đem lại niềm vui vẫn là nhị thiếu gia nổi tiếng.
- Uy Vũ... Uy Vũ... khoan đi đã, nói mẹ nghe chuyện tối qua đi...
Uy Vũ đang mang giày chuẩn bị ra ngoài thì bị kéo lại, tra tấn.
- Haizzz.... vô cùng mệt mỏi...
- Đương nhiên phải mệt rồi... con trai của mẹ vất vả quá!!! _ bà Hàn vỗ vai Uy Vũ, bày ra bộ mặt thương cảm.
Uy Vũ ráng nhịn cười, ho khan vài tiếng rồi lại bắt đầu "lầy lội".
- Đúng đó! Con thật sự rất vất vả... phải ngủ chung phòng, nằm chung giường, đắp chung chăn...
Anh liếc mắt nhìn mẹ, thở dài....
- Thật sự rất mệt!... thức gần một giờ đêm... cuối cùng mạnh ai nấy ngủ...
Câu vừa dứt Uy Vũ đã "vắt giò lên cổ" mà chạy. Để lại sự hụt hẫng thất vọng cho người mẹ tội nghiệp. Haizzz...
"I have a pen
I have an apple
Uh... apple pen
I have a pen
I have pineapple
Uh pineapple pen
Apple pen
Pineapple pen
Uh pen pineapple apple pen
PPAP..."
Tuấn Hạo hai mắt muốn trợn tròng, đi trên đường chẳng dám nhìn mặt ai, anh chỉ ước có một cái hố sâu vạn trượng cho anh nhảy xuống... thật sự rất mất mặt khi đi bên cạnh con người không biết xấu hổ này. Giọng hát đã dở thì thôi đi, lại còn một sự tự tin quá đáng. Gia Vĩ Khang, cậu đúng là một cái lỗi lớn nhất của tạo hoá, bây giờ tôi đã hiểu nỗi khổ tâm của gia đình cậu. Không những không nhận ra mà còn vui vẻ nhảy nhót thể hiện tài năng âm nhạc thần sầu của bản thân. Cái lỗ tai dùng để nghe tinh hoa của đất trời nay lại phải chịu tội. Thật đáng thương! Bất giác giọng hát im bặc. Tuấn Hạo hai mắt sáng rỡ vội vội vàng vàng quay sang tìm kiếm nguyên nhân khiến giọng hét thanh lãnh ấy biến mất.
- Nhị thiếu gia... cậu thật sự đã cứu tiểu nhân một mạng rồi... đa tạ đa tạ.
Uy Vũ không dám nớ tay, bịt càng chặt miệng của Vĩ Khang lại.
- Không có chi không có chi, cứu cậu cũng coi như là giúp mọi người.
Mặt tím tái sắp nghẹt thở, Vĩ Khang dùng hết sức lực hất tay Uy Vũ ra, thở hổn hển, ngước mặt "đớp" từng đợt không khí. Khó khăn lắm mới lấy lại nhịp thở.
- Hai cậu có biết đã phạm lỗi tày trời không? Chỉ một chút nữa thôi... một xíu nữa thôi là giết một nhân tài đó...
Lời nói như ruồi bâu lỗ tai, Uy Vũ với Tuấn Hạo phủi phủi cho qua rồi đi tiếp. Đúng là bạn thân (thân ai nấy lo).
Trời cuối thu thật trong lành, đâu đâu cũng thấy sắc vàng của lá cây. Cảm giác se lạnh, thời tiết đẹp đã hấp dẫn ba anh chàng lập ra kế hoạch đi chơi ngày hôm nay. Tâm tình thật tốt! Dần bị cuốn vào tình khúc mùa thu... bỗng đâu đó vang lên tiếng cười nói vui vẻ, tiếng âm nhạc rộn ràng.
- Ê nè! Hình như là tiếng Melodica...
- Cũng không tồi, chúng ta đi xem thử đi.
Lại là Vĩ Khang, nắm tay hai ông bạn già kéo đi đến nơi phát ra âm thanh ấy.
Một bức màng được kéo xuống, một bức tranh xinh đẹp hiện ra, giữa đám trẻ là một cô gái thông thả thư thái cầm trên tay chiếc Melodica ngân nga âm điệu vui tươi. Hoà theo là những nhạc cụ xinh xắn của đám trẻ xung quanh, trên gương mặt mọi người là sự hạnh phúc khó tả, không khác gì một dàn nhạc giao hưởng.
- Giao Giao, sư muội Giao Giao...
Vĩ Khang định bước ra như một hoàng tử, vỗ tay khen ngợi, hết lời tán dương. Nhưng chưa kịp thực hiện đã bị hai con người kia kéo lại. Cả ba núp sau bụi rậm quan sát.
- Tại sao chúng ta phải làm như vậy?
- Cậu yên lặng một lát..._ Uy Vũ đưa tay lên miệng ra hiệu.
- Tại sao phải yên lặng?
- Cậu...
- Đúng đó, tại sao phải yên lặng.
Cả ba ngẩng đầu lên, Giao Giao đã đứng trước mặt. Mặt đỏ như gấc Uy Vũ bật dậy, gãi gãi đầu, nhìn Giao Giao rồi giáng lên người Vĩ Khang cái đấm trời giáng.
- Tớ cũng muốn biết, tại sao cậu lại kéo hai tụi tớ vô đây hả?
Cái đấm thấm đến tận xương tủy, Vĩ Khang sức đứng còn không có lấy đâu ra sức lực trả lời phản bác. Nhân cơ hội đó, Uy Vũ kéo Tuấn Hạo với Giao Giao đi. Thật sự Vĩ Khang đúng là cái lỗi lớn nhất của tạo hoá, nhưng không phải vì bản thân cậu mà là vì người khác
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.