Cả nhà tôi đang ngồi ăn cơm rấtngon lành thì điện thoại của tôi rung lên. Nhìn dòng chữ nhảytung tăng trên màn hình mà tôi muốn đập nát điện thoại. TườngQuân biến thái làm tôi ăn mất ngon. Khi tôi đặt điện thoại xuống ăn tiếp thì lại nhìn thấy ánh mắt hau háu của mẹ và anhtrai. Thôi chết rồi!! Chắc chắn là họ đã biết chủ nhân củacuộc điện thoại.
Không để cho hai người lấy điện thoại. Tôi tin chắc rằng nếu để mẹ tôi nghe điện thoại thì người nhận cuộc điện thoại này sẽ cười đắc ý. Ấn nút nghe:
- Anh không đợi tôi ăn xong rồi mới gọi được à?
Tôi còn chưa kịp nghe câu trả lời của anh ta thì chân tôi đãchịu khổ bởi những cái giẫm đáng yêu của mẹ và anh trai. Tôiphông mồm trợn má chịu đau. Không thể hét lên được.
- Cô chuẩn bị đồ đạc đi. Mai chúng ta đi Singapore.
Cơn đau cũ chưa tan, cơn đau mới lại đến. Tôi không chịu nổi nữa rồi.
Phụt!!
Mặt anh trai tôi lãnh trọn cú phun nghệ thuật của tôi. Haha,nhìn cái bản mặt dính đầy cơm và thức ăn đã được bộ răng của tôi nghiền nát của anh trai kìa, vui quá đi. Trong lòng vui làvậy nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra vẻ có lỗi. Tôi vội vàngrút miếng khăn giấy gần đó đưa cho anh trai rồi quay ra nóichuyện điện thoại:
- Sao lại phải đi Sing?
- Có một cuộc họp bên đó. Công ti này muốn thu mua sản phẩm của chúng ta.
- Đi bao lâu?
- 5 ngày. Cô không phải sợ tôi quá mà không dám đi đó chứ?
Tôi chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-de-soi-an-thit/7606/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.