Chuyện là như thế này. Khi tình cảm của chúng tôi đang đến độ mặn nồng không đỡ được thì Phan Nguyên nói nhẹ nhàng:
- Anh muốn được làm trưởng phòng nghiệp vụ.
Tôi nheo mắt nhìn anh. Vẫn cái vẻ đẹp trai này khiến tôi khôngrời mắt được. Làm trưởng phòng làm gì hả chồng yêu, làm phuquân của em có phải sướng hơn không? Rồi tôi hôn nhẹ vào môi anhnhư lấy lòng và nói:
- Em có giúp được gì không?
Mắt Phan Nguyên sáng rực lên kì lạ. Hay lắm! tôi thích đôi mắt này.
- Tất nhiên là có rồi. Nhìn em thân với tổng giám đốc cho nên có thể....
Phan Nguyên chưa nói hết câu thì tôi đã dựng đứng cả lên:
- Không được! Em không đời nào đi cầu xin tên biến thái ấy.
- Em thật là. Coi như vì anh không được sao?
Bà nó chứ! Tôi lại sắp mủi lòng rồi. Phan Nguyên đáng ghét.Sao anh ta lại thâm thế chứ? Nói ra câu này thì tôi có thể từchối được sao?
- Em sẽ thử!
Chỉ cần có thế anh đã ôm chầm lấy tôi vào lòng và hôn tôi.Thật sự là vui đến vậy sao? Ở bên tôi chưa bao giờ anh vui nhưthế này? Mẹ kiếp, tôi không bằng cái chức trưởng phòng đángghét kia sao? Tôi chổng mông vào nó, tôi phỉ nhổ, phỉ nhổ...Nhưng cuối cùng tôi lại phải đi xin cho bạn trai mình cái chứcđó. Chết tiệt!!
****************
Cái vẻ ngập ngừng của tôi khiến Tường Quân không rời mắt. Đồbiến thái đáng ghét này sao anh ta không hỏi tôi luôn đi mà cứnhìn tôi làm gì? Nhất định phải bắt tôi mở lời trước sao? Tôibước đến phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-de-soi-an-thit/7605/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.