Hữu duyên thiên lýnăng tương ngộ, người có duyên sớm muộn cũng sẽ gặp lại nhau. Đôi khichúng ta đi mòn gót giầy, tìm kiếm một người mông lung vô định mà khônghề biết rằng người ấy đang ở chính bên cạnh ta.
Tiêu Ngọc chớpđôi mắt to tròn lấp lánh ánh nước, mơ hồ phản chiếu hình bóng chàng trai áo trắng trước mặt, trong lòng đan xen hỗn loạn cảm xúc, cảm động, hoài nghi, kinh ngạc, kích động. Tâm trạng cô lúc này rối rắm, đầu óc luẩnquẩn đầy sự nghi vấn, không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Có phải ngay từ đầu anh đã nhận ra em rồi phải không? Tại sao anh không nói?”
“Nói gì?” Lam Lâm liếc nhìn bàn tay mình bị Tiêu ngọc nắm lấy, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được cô đang run rẩy nhè nhẹ.
“Nói anh chính là người ngày ấy đã cứu em!”
“Và rồi bảo em hãy tìm cách báo đáp tôi đi à?” Lam Lâm nhướn một bên lông mày.
“Đúng! Em vẫn luôn tìm kiếm ân nhân khi đấy nhưng không được! Đáng nhẽ anh phải cho em biết chứ…”
“Chuyện không đáng kể, đừng quan trọng hóa vấn đề.” Lam Lâm tự nhiên nhớ tớihình như lúc đó cậu và Trịnh Bình hăng máu đánh lộn cũng đâu có quan tâm gì đến nạn nhân là cô gái nhỏ này. Có loại ân nhân nào vô trách nhiệmvới người bị hại như hai người cậu không cơ chứ!
Trịnh Bình khịtkhịt mũi, nhạy bén “ngửi” được mùi nguy hiểm, lại nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của hai người trước mặt, móng vuốt ngứa ngáy duỗi ra lại cụpvào. Không ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-danh-thuc-em-dont-wake-me-up/3029762/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.