Nhìn bóng lưng Lam Lâm biến mất trên cầu thang, Trịnh Bình thu hồi tầm mắt, thả mìnhlên ghế sofa, duỗi duỗi cái lưng mỏi mệt. Hắn ngửa mặt ngắm nghía hoavăn trang trí trên trần nhà, người ở đây nhưng tâm trí lại bay về nơimông lung khác. Nếu Lam Lâm quay trở lại nhìn kĩ hắn lúc này sẽthấy một Trịnh Bình bất thường, tuyệt đối khác với tên gian xảo mang vẻmặt lớt chớt, cợt nhả vừa rồi. Trịnh Bình hoàn toàn yên lặng, đắm chìm trong không gian vừa xa lạ vừa quen thuộc này.
Đây là nhà của LamLâm, mọi thứ nơi này thuộc về cậu ấy, và mang hơi thở của cậu ấy. Trịnh Bình vẫn nhớ dáng vẻ thoải mái của cậu ngồi ngay trên chiếc ghế sofanày, một tay lật giở cuốn sách toàn chữ với chữ, một tay rảnh rỗi vevuốt đầu cáo nhỏ. À, còn cả cái gối vuông lông xù mềm mại này từng đượccậu ôm trong ngực thay thế mỗi khi cáo nhỏ thần bí biến mất, hừ, chắcchắn là nó lại chui vào căn phòng kia rồi!
Trịnh Bình đem gối mềm úp lên mặt dụi dụi, không quên hít hà mấy cái. Hít hít hít, hình như thật sựcó mùi của cậu ta! Ách, hắt xì hắt xì! Lông xù chết tiệt! Trịnh Bình bực dọc quăng vèo cái gối, hung hăng day day cái mũi đến đỏ ửng. Tầm mắt lại chuyển về tách trà cỡ lớn màu sắc thanh nhã, nếu hắn nhớ khôngnhầm trong nhà chỉ có mỗi hai chiếc kiểu này mà thôi, cũng là táchchuyên dùng của Lam Lâm. Không biết cái mà hắn vừa uống cậu đã chạm quabao nhiêu lần nhỉ? Trịnh Bình vô thức đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-danh-thuc-em-dont-wake-me-up/3029760/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.