Trịnh Bình ăn không ngon ngủ không yên, tâm lý bất ổn, sinh lý… ừm… bình thường.
Dạo gần đây sinh hoạt rối loạn khiến hắn cảm thấy từ đầu đến chân viết chichít hai chữ “mệt mỏi”. Giấc mơ chết tiệt! Lam Lâm… chết tiệt! Thằng chó con chết tiệt! Hử? Vì sao lại chửi “thằng chó con” nào đó á? Không chửi nó thì còn chửi ai. Cái thằng không biết xấu hổ gì ấy nhở, quên mất tên rồi, cả tuần nay liên tục gửi thư tình cho hắn. Phải, không sai, chínhlà thư tình!
Ôi mẹ ơi! Một thằng đàn ông diễm phúc đến nhường nào mới được nhận thư tình của một thằng đàn ông khác chứ? Ông trời ơi,kiếp trước có phải con là kẻ phân biệt giới tính cực đoan hay không màông trừng phạt con kiếp này xung quanh toàn những chuyện không có bóngdáng đàn bà nào thế này?
Được rồi, cái thằng nhóc hư hỏng đó viết thì viết đi, nhưng có cần phải gửi một cách công khai đến thế không hả? Dám nhờ mấy thằng mồm rách cùng phòng chuyển thư dùm cho?! Sao màykhông làm dám đường đường chính chính đưa tận tay cho tao hả? Tất nhiên, tao sẽ “vui vẻ” mà nhận lấy, thậm chí còn đáp lễ khiến mày “sướng” đếnmức kêu cha gọi mẹ!
Cẩn thận nắm đấm của ông!
Trịnh Bìnhngồi dưới gốc cây nghiến răng kèn kẹt, hung hăng khoa nắm đấm vào khôngkhí. Móc từ trong túi quần một bì thư viền xanh đỏ cổ điển như kiểuphong bì ma chay đám cưới, Trịnh Bình lung tung xé mở rồi rút ra tờ giấy đúp kẻ ngang. Trên mặt giấy nhàu nát, nét chữ nắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-danh-thuc-em-dont-wake-me-up/3029751/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.