Lam Lâm băn khoăn suy nghĩ, dạo này cậu cảm thấy Trịnh Bình thật bất thường. Thật lạnh nhạt.
Phải chăng Trịnh Bình giờ đây bay đến phương trời mới, tiếp xúc với môi trường mới, quen được nhiều người mới, nên bắt đầu cảm thấy chán ghét kẻ nhạt nhẽo là cậu? Cũng đã nhiều năm trôi qua, mặc dù bên nhau hòa hợp một cách kì dị, nhưng chắc dần dần tình cảm cũng có thể phai nhạt, đúng không? Dù là thứ tình cảm gì đi chăng nữa, xa nhau cách mấy, rồi cũng sẽ lụi tàn. Trịnh Bình, đồ bội bạc!
"Trà sữa Ô-long hảo hạng, ít sữa, không đường! Cho anh!"
Giọng nói thanh ngọt quấy nhiễu sự oán trách của Lam Lâm. Tiêu Ngọc dí dí cốc trà sữa nóng hổi vừa mua vào tay cậu. Lam Lâm có chút ngạc nhiên, vẫn tiếp nhận lấy, ủ trong hai bàn tay đang lạnh cóng.
"Cám ơn."
"Đừng khách khí. Tôi chỉ tiện đường mua thôi, cũng không biết có hợp khẩu vị của anh không. Coi như cám ơn anh đã chịu khó tư vấn cho tôi mấy ngày nay!"
Tiêu Ngọc cười tít mắt, lời nói tự nhiên không che giấu ý muốn thân cận. Cô khẳng định, mình rất thích chàng trai trước mắt này. Cô không chắc chắn rút cuộc khái niệm "thích" của mình chạm đến mức độ nào, nhưng tình cảm của cô đối với Lam Lâm không giống với những người qua đường bình thường khác. Người có thể chân chính bước vào cuộc đời cô, làm cho cô có cảm giác muốn níu giữ, ngoài người đàn ông ấy ra, chỉ còn có Lam Lâm, cậu con trai đầy mâu thuẫn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-danh-thuc-em-dont-wake-me-up/3029744/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.