Trịnh Bình gần đâysống không được tốt. Hắn bị ông bố già bảo thủ cưỡng chế quay lại Họcviện Quân sự, tiếp tục lăn lộn lẫn trong đám đàn ông tùy tiện thô lỗ.Cuộc sống “bầy đàn” nơi này làm hắn nhớ lại trước đây sung sướng nơiphồn hoa đô thị, xung quanh dập dờn ong bướm. Hắn mặc dù đôi lúc cũngthấy mê ly, muốn chìm đắm nhưng làm bạn lâu năm với hòa thượng Lâm, nộitâm cũng dần trở nên thanh tịnh. Ít ra hắn không còn cặp kè với đám congái nữa, hay nói cách khác, hắn không còn đủ thời gian để cặp kè với bất kì ai nữa. Trịnh Bình bận quấn quanh Lam Lâm nhỏ bé của hắn, vừa đángyêu lại vừa đáng ghét. Lúc sống trong sung sướng mà không biết đườnghưởng, bây giờ ngẩng mặt thấy đàn ông, cúi mặt không thấy đàn bà, TrịnhBình chỉ còn nước cắn khăn tay, quay mặt vào tường mà khóc.
Hắncàng ngày càng tiều tụy trông thấy. Ban ngày phải chịu huấn luyện khổsở, tra tấn thể xác mệt mỏi đến mức tứ chi muốn rụng rời. Đêm về tưởngchừng được duỗi thẳng tay chân ngủ một giấc không lo không nghĩ thì quálà sai lầm. Khi ánh đèn phòng quy củ phụt tắt, hai mắt hắn khép lại chưa được bao lâu đã hoảng loạn mở ra. Trịnh Bình lại nằm mơ. Giấc mộng nàyđã quấn lấy hắn bao nhiêu ngày nay, nó không ngừng lặp lại mỗi khi đêmđến. Kịch bản vẫn không hề thay đổi, từng chi tiết rập khuôn như thướcphim quay chậm không mỏi mệt dày vò hắn, đem thứ cảm xúc khó có thể gọitên trong lòng hắn ngày càng khuếch trương.
Trịnh Bình hắn phảichăng thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-danh-thuc-em-dont-wake-me-up/3029742/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.