Hai kẻ nhàn rỗi mộtnằm một ngồi cứ thảnh thơi như vậy mà nói chuyện phiếm, mặc dù hầu hếtthời gian là một mình Trịnh Bình nói, Lam Lâm nghe. Trịnh Bình tùy tiệngác chân lên thành ghế, ôm đĩa hoa quả được gọt sẵn, tay không ngừngchuyển kênh TV, mồm vừa ăn vừa nói hết sức thích chí, không hề có lấymột biểu hiện của một vị khách nên có. Xét cho cùng cũng nhờ bản tínhđiếc không sợ súng này mà cậu cũng là người duy nhất mạnh mẽ xông đượcvào thế giới riêng tư của Lam Lâm. Kết giao bạn bè suốt chừng ấy năm,đây tuy là lần đầu tiên thành công chiếm đóng phòng khách nhà người tanhưng thành tựu đạt được không hề nhỏ. Chiếm được một phần đời sống tinh thần, bây giờ còn chiếm luôn được cả nơi ăn chốn ở, người có sức mạnhdời non lấp bể như Trịnh Bình không phải ai cũng có thể làm được đâu.Đang lúc chém gió vui quên trời, khóe mắt láo liên của Trịnh Bình bấtngờ bắt gặp một cục nhỏ nhỏ bông xù gì đó đang rón rén di chuyển dướichân cầu thang phía xa xa. Trố mắt ra nhìn một hồi, Trịnh Bình đầu bayđầy dấu hỏi to đùng:
“Kia là giống mèo gì nhìn kì quái vậy?”
“Chítttt!” Sinh vật kì quái bông xù không hiểu sao rít lên một tiếng đầy tức giận.
“Quác! Má ơi! Mèo mà lại kêu tiếng chuột?!” Tên này kích động hét lên.
“Không phải là mèo. Đây là giống cáo Fennec, có họ với chó.” Lam Lâm bình tĩnh giải thích, đồng thời huýt huýt sáo hai tiếng, sinh vật nhỏ kia liền từ chân cầu thang hai ba lượt nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-danh-thuc-em-dont-wake-me-up/3029731/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.