Cảnh Sâm giật mình chạy ra ngoài ban công của tàu. Nam Hoàng cũng sững sốt, lúc nãy trong vì lo làm khó tên Cảnh Sâm này mà anh quên để ý Mỹ Lam. Nhưng mà mấy tên vệ sĩ này thật là ăn hại, kêu canh chừng cô thôi mà cũng không xong.
Cảnh Sâm sợ hãi chạy ra bên ban công chạy rất nhanh, nhưng không dám gọi tên cô vì sợ....
Vài mười lăm phút trước, Mộc Nhi được một cậu thanh niên nào đó mời nhảy cùng rồi, chỉ có một mình cô ngồi ở đây.
Xung quanh thật ồn, thật khó chịu, cô đưa tay mò mò vào thành tường rồi từ từ bước ra ban công bên ngoài, vì lúc nãy Mộc Nhi có chỉ cô, sợ cô ngồi một mình buồn.
Cô đi ra đến chói hành lang mới có thể bớt tiếng ồn, lúc đầu cô còn cảm thấy thoải mái vì sự yên tĩnh này. Nhưng lúc sau sự yên lặng đó lại làm cô lo lắng, cô bắt đầu sợ hãi. Lúng túng tay chân, cô mò lan can từ từ đi vào trong. Nhưng bất ngờ sao, có một người nào đó tiến đến sau lưng cô, bịnh miệng cô lại và 'Tủm'
Cái lạnh càng làm cô sợ hãi, Mỹ Lam không phải không biết bơi, cô chới với nhiều lần để lấy không khí. Cái lạnh của biển làm tay chân cô khó mà cử động, không thấy đường, không thể bơi. Mỹ Lam bật khóc sợ hãi kêu lên:"Cứu....Cứu...! Làm ơn.... Cảnh Sâm..."
Không biết là sao? Là tình hình quá cấp bách hay sao mà cô lại gọi tên anh. Cô cố la thêm mấy lần nữa, nhưng kết quả vẫn là không thể. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722124/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.