Ba ngày nhanh chóng trôi qua, đã tới sinh nhật của Nam Hoàng. Mỹ Lam được Mộc Nhi đưa lên du thuyền, bữa tiệc hôm nay có rất nhiều người. Mỹ Lam khá lo lắng nhưng Mộc Nhi đã trấn an cô:" Mỹ Lam! Đừng lo, không ai có thể nhận ra cậu đâu!" Mộc Nhi và Mỹ Lam mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ, hai người ai cũng mặc đầm dạ hội. Mỹ Lam vì đi nhiều không thuận tiện lắm nên Mộc Nhi đã để cô ngồi ở ghế dành cho khách. Cảnh Sâm sau khi sắp xếp xong việc của mình, cũng đã nhanh chóng đến. Nhưng vì anh không có thiệp mời nên không thể lên du thuyền. Loay hoay một lát tên Nam Hoàng kia mới gọi điện cho anh:"Đằng cửa sau của du thuyền có một người đàn ông trung niên đứng đó đợi anh." Nghe xong Cảnh Sâm tắt máy đến cửa sau, quả nhiên có một tên quản gia đứng đó. Thấy anh đến, tên quản gia cúi đầu chào rồi nói:"Đây là đồng phục do cậu Nam Hoàng chuẩn bị cho cậu. Cậu thay xong thì cứ vào làm việc như bồi bàng." Nói xong tên quản gia kia đưa cho anh bộ đồng phục phục vụ tên người khác, và một chiếc mặt nạ. Anh thay đồ và cầm một khay rượu đi ra ngoài. Dù anh mặc đồ phục vụ tầm thường nhưng khí chất của anh thì vẫn vậy. Bộ đồ bó sát làm lộ thân hình to khỏe của anh, dù có đeo mặt nạ nhưng phần miệng vẫn có thể thấy được làm lộ nét đẹp trên khuôn mặt anh. Anh cứ cầm khay rượu đi khắp nơi không dừng riêng ở người nào, vì anh đang tìm kiếm hình bóng của một người. Vừa nhìn thấy Mỹ Lam, anh định bước đến. Nhưng có một ả nào đó từ đầu chui ra cứ sáp sáp lại chỗ anh. Anh khó chịu nói:"Phu nhân, xin bà tự trọng." Ả ta dường như chả nghe anh nói gì, phà hơi rượu từ trong miệng ả vào mặt anh, rồi nói:"Theo tôi, tôi cho cậu tiền." Tiền! Nếu không phải không muốn lộ thân phận anh đã bắn chết ả rồi. Loại phụ nữ lẳng lơ, anh lãnh đạm nói:"Xin lỗi phu nhân, tôi không có hứng thú." Ả ta cười khinh, cầm ly rượu còn dính son của ả vỗ vỗ vào mặt anh:"Thằng ch*! mày đừng có mà tỏ vẻ thanh cao. Tao cho mày cơ hội lần cuối, uống hết ly này." "Tôi nói lại! Tôi không cần. Nếu bà cứ làm khó tôi vậy, ngày mai tiền của bà một xu cũng không có!" Anh khó chịu ra lời cảnh cáo. Ả ta tức giận hơn cầm ly rượu hất vào người anh, 'chát' rồi ả ta tát mạnh vào mặt anh. Điều đó làm mọi người trên du thuyền đều nhìn về phía anh. Nam Hoàng thấy vậy, liền bước tới. Mọi người cũng đều nhìn về phía này. Anh thản nhiên nhìn Cảnh Sâm rồi nhìn bà phu nhân kia. Anh quay qua phía phu nhân kia nói:"Xin lỗi bà, nhân viên của tôi đã làm bà thất vọng. Tôi sẽ sử lí việc này." Ả ta dường như không đồng ý nói:" Giải quyết tại đây luôn đi." Nam Hoàng hài lòng nhìn bà ta nói:"Vậy bà muốn giải quyết thế nào?" Bà ta đưa tay quét lên người, bằng ánh mắt thèm thuồng rồi bà ta bắt đầu nói:"Quỳ xuống dưới chân tôi gập đầu xuống đất xin lỗi tôi!" Cảnh Sâm bắt đầu nóng máu, anh nhìn về phía Nam Hoàng nói:"Cái gì cũng có giới hạn." Nam Hoàng thản nhiên tới gần chỗ Cảnh Sâm nói nhỏ:"Nếu anh muốn thì cứ làm, chỉ e là Mỹ Lam sẽ không vui đâu!" Nói xong Nam Hoàng cười một cách mãn nguyện. Cảnh Sâm nắm chặt tay hình nắm đấm, đưa chân sắp khụy xuống thì tên vệ sĩ của Nam Hoàng từ bên ngoài bước vào nói:"Cô Mỹ Lam mất tính rồi!" Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]