Mộc Nhi nhìn thấy vậy khó hiểu hỏi:"Anh bị sao vậy! Mỹ Lam chỉ là quan tâm anh thôi mà?"
Mỹ Lam lắc đầu, nói với Mộc Nhi cô không sao. Rồi lại nhìn về phái anh cô nói:'"Anh nghỉ ngơi đi, em về nhà một lát rồi quay lại."
Nói xong Mỹ Lam quay về nhà, còn Mộc Nhi vẫn còn ngồi ở đó, cô hỏi Cảnh Sâm:"Hà cớ gì phải làm khổ nhau vậy! Anh với Mỹ Lam có thể bên nhau tốt đẹp mà!"
Cảnh Sâm nghe nhưng không muốn trả lời, có lẽ cô không ở bên anh sẽ tốt hơn.
Mỹ Lam về nhà làm ít cháo cho anh, khi quay lại bệnh viện anh hình như đã ngủ. Mỹ Lam nhìn anh một lát, rồi mệt mỏi lên giường ôm anh nằm ngủ.
Cô say giấc trong lòng anh, nhưng anh thì chưa hề ngủ. Anh đưa tay sờ lên mái tóc của cô. Anh đưa tay lên khuôn mặt của cô, anh không thể thấy khuôn mặt của cô thế nào nhưng anh biết chắc cô đang rất mệt mỏi.
Anh ôm cô thật chặt, anh hôn lên tóc cô, không biết sau này anh với cô thế nào, nhưng anh chỉ mong thời gian ngừng lại, ngừng lại mãi mãi.
Anh cố hít sâu vào, đưa tay lên tóc cô, anh nói nhỏ':" Không biết sao này như thế nào! Nhưng mong em hãy tha thứ cho anh."
Anh nắm lấy tóc cô giật mạnh, cô vì cơn đau mà tỉnh giấc, cô giật mình nhìn anh. Tay anh run rẩy không ngừng anh nói:"Mau cút ra chỗ khác, đừng lại gần tôi. Tôi không thích đụng vào người phụ nữ đã có người đàn ông khác sử dụng qua!"
Cô cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722104/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.