"Em không định nói cho Mỹ Lam à?"
"Mỹ Lam mà biết sẽ rất buồn em biết không?"
"Để sau này Mỹ Lam ổn hơn em sẽ nói."
"Được."
Lúc Nam Hoàng và Mộc Nhi mãi nói chuyện, không nghĩ rằng Mỹ Kam đã tỉnh.
Cô nghe được hết đối thoại của hai người, cô nhẹ nhàng mở mắt ra.
Xung quanh là mùi thuốc khử trùng. Thật khó chịu. Bụng và dưới chân cô không ngừng nhói lên những con đau.
"Hai người giấu em cái gì?!!!" Mỹ Lam ngồi dậy dựa lưng vào tường, cô không ngừng thở hổn hển, chứ bao giờ việc nhồi dậu đối với cô khó như bây giờ.
Nam Hoàng và Mộc Nhi cùng lúc quay lại, Mộc Nhi mỉm cười chạy qua chỗ Mỹ Lam ngồi cạnh cô nói:"À mình đang mói cho anh Nam Hoàng biết cậu ăn cái gì để đi mua cho cậu ăn. Hồi nãy mình đi gắp quá đã làm đổ mất rồi."
Đúng vậy lúc nãy Mộc Nhi đã làm đổ rồi.
Ba tiếng trước....
Mộc Nhi vừa mua cháo về bệnh viện, vừa đến tầng một cô đã nghe tiếng súng.
Trong đầu cô không ngừng nghi hoặc:"Tại sao lại có tiếng súng?"
Mấy cô y tá đi ngang qua cô xì xầm với nhau:"Đúng là tội cô gái đó ghê, đã bị thương rồi mà còn bị chồng bắn để bắt về."
Mộc Nhi lo lắng, đây là bệnh viện không thể tùy tiện muốn làm gì làm, chỉ trừ khi đó là Cảnh Sâm.
Mộc Nhi vừa nghĩ đến, không ngừng lo lắng. Cô nhanh chóng bấm thang máy lên tầng năm.
Thang máy vừa mở cửa, Mộc Nhi đã thấy Cảnh Sâm cầm súng giơ lên định bắn.
Mộc Nhi không suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722073/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.