Mỹ Lam đứng hình khi nghe thấy giọng nói đó, không phải đâu hắn ta đang ở công ty, đúng hơn là ở chỗ người hắn yêu.
Chưa bao giờ cô run sợ như bây giờ, Cảnh Sâm cười nột nụ cười ma mị tiến lại gần sát tai cô nhẹ nhàng nói:"Vợ ơi! Về nhà thôi!"
Mỹ Lam không khỏi run cầm cập, ác ma tới rồi, không! Không! Cô không muốn quay lại căn nhà đáng sợ đó. Không! Không. Cô đẩy hắn ra, ngồi trên giường run sợ.
Nam Hoàng thấy Mỹ Lam sợ hãi, không khỏi khó chịu, tới vỗ về cô:"Không sao đâu Mỹ Lam có anh ở đây, hắn không đem em đi được đâu".
"Vậy sao?" Cảnh Sâm khổng khỏi nực cười hỏi.
Mỹ Lam cầm lấy hai tay của Nam Hoàng để lên vai cô, cô nói:"Nếu em nói chuyện em mang thai chắc anh ấy sẽ bỏ qua." Bỗng nhiên trong đầu cô hiện lên hình ảnh đứa bé, mà cô lại quên mất, đứa bé đã không còn.
Nam Hoàng lắc mạnh vai Mỹ Lam nói:"Em bị điên rồi sao? Đứa bé mất rồi. Cho là hắn sẽ vì đứa bé mà tha thứ đi, nếu hắn biết đứa bé mất thì mọi chuyện còn lớn hơn."
Vì Cảnh Sâm đang đứng ở xa nên không nghe được đối thoại của hai người, anh chỉ thấy họ đang bàn luận về chuyện gì đó. 'Thật là ngứa mắt' Anh mắng thầm.
Mỹ Lam lắc đầu khóc bổ nhào tới chỗ của Cảnh Sâm, dù là một chút hi vọng mong manh nhưng cô vẫn muốn với lấy nó, cô cố nén cơn khóc, nắm lấy tay anh nói:"Sâm, chúng ta đã có một đứa con đấy. Là đứa con của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722072/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.