"Thư ký Tô, theo tôi đi họp." Anh cũng mặc kệ câu trả lời của cô. Không quan tâm bước đi.
Cô thư ký tô, thấy lợi thế về mình, cười kinh bỉ cô, rồi bước nhanh về phía anh.
Trần Luân, xoay qua nói với Mỹ Lam:"À, chắc hôm nay boss căng thẳng nên,...." Anh thấy thật thương Mỹ Lam, nên muốn an ủi cô nhưng lời anh chưa dứt thì cô đã nói.
" Không sao đâu! Tôi quen rồi." Cô mặc kệ Trần Luân, bước nhanh ra khỏi công ty.
Bây giờ cô chỉ mang một chiếc váy anh đưa nên rất lạnh. Với lại cô cũng không mang giầy, và tóc khá bù xù, trên người thì lộ ra những vết bầm vết sưng to nhỏ nên đi trên đường có khá nhiều người chỉ trỏ bàn tán.
"Tiểu Lam!" Đằng sau cô có người gọi.
Cô xoay lại thì mới biết đó là học trưởng anh Mặc Nam Hoàng.
"Ô! Lại gặp nhau rồi." Dù bây giờ nhìn cô rất thảm hại nhưng cô vẫn cố cười cho anh đỡ lo lắng cho mình.
Coi học trưởng cứ như anh trai mình vậy. Lúc còn đi học cô còn lấy anh ra làm tiêu chuẩn bạn trai cho mình nữa. Nhưng bây giờ làm sao cô có thể còn xứng với tiêu chuẩn bạn trai của mình.
Mặc Nam Hoàng nhìn Mỹ Lam, không khỏi nhíu mày. "Em bị sao vậy?" Anh lo lắng hỏi cô.
"À, lúc nãy....À không có gì. Chuyện này em không thể nói được anh đừng giận nha!" Cô không muốn lo lắng nên cố giấu.
Anh biết cô có chuyện định hỏi cho ra nhưng, khi anh nhìn đến mắt cá chân phải, và các vết thương trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722059/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.