Đúng lúc này, dì Phương bên ngoài gõ cửa:"Cốc...Cốc....Cậu chủ, tôi đem đồ cậu cần rồi đây."
"Vào đi." Anh vẫn ngồi trên giường với cô, lạnh lùng nói.
Dì Phương bước vào, để đồ lên bàn. định bước ra ngoài thì đứng khựng lại nói:"Thưa cậu chủ, lúc nãy có lão gia với Mộc Nhi tiểu thư tới đang ngồi dưới phòng khách đợi cậu." Anh không nói gì gật đầu một cái rồi ngoắt tay kêu dì Phương ra ngoài. Dì Phương hiểu ý chóng bước ra ngoài.
Anh lấy ly nước gừng cầm trên tay, đỡ đầu cô lên. Anh đổ nước vào miệng cô, nhưng có nhiêu cũng chảy ra ngoài.
Anh nhíu mày, hiểu ra bây giờ cô đang ngất nên không thể uống được.
Anh lấy khăn lau sạch mặt cho cô, rồi ngưỡng đầu uống hết ly gừng, rồi lại cuối xuống bón cho cô.
Có lẽ vì bệnh nên miệng và lưỡi cô rất nóng, anh bón nước cho cô xong nhưng vẫn không muốn rời miệng cô.
Anh cử động lưỡi, khấy động trong khoang miệng cô, anh tham lam như muốn hút hết mật ngọt trong miệng cô, được một lát anh rời khỏi miệng cô, không biết là do bệnh hay sao, hai má cô ửng đỏ lên, anh đưa tay mình lên tém tóc cô.
"Ưm.." Mỹ Lam thoải mái xoay người qua. Anh như kẻ xấu làm gì lén lúc, vội giật mình. Khi cô xoay ra, chiếc khăn bị tuột xuống làm lộ rảnh ngực tắng mịn cứ thế ẩn hiện sau chiếc khăn, đôi chân thon dài cũng thế hiện ra .
"Fuck, mẹ nó" Anh mắng thầm. Chỉ như vậy thôi mà cậu bé của anh cũng đã phản ứng.
Anh ôm mặt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722042/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.