Tần Tử Quy không chết, cậu sẽ hổ thẹn mà chết.
Cho nên xét về mặt lý luận là vậy, nhưng có lẽ pháp luật sẽ không cho phép.
Thịnh Diễn tâm như tro tàn, ánh mắt bi thương.
Cửa thang máy mở ra, cậu giơ tay ấn đóng.
Cửa thang máy lại mở, cậu lại giơ tay ấn đóng.
Cửa thang máy lại mở nữa, cậu lại......
Lần này không đóng được.
Tần Tử Quy duỗi tay đỡ lấy cửa thang máy, trầm giọng nói: "Trong thang máy ngột ngạt, ra đây trước đi."
Thịnh Diễn mắt nhìn thẳng: "Ai cần cậu lo."
Tần Tử Quy lại thấp giọng nói: "Hồi nãy tôi chưa nhìn thấy cái gì cả."
Thịnh Diễn chậm rãi chuyển động tròng mắt: "Thật à?"
"Ừm, thật."
Vẻ mặt của Tần Tử Quy không hề có cảm xúc, thoạt nhìn thật sự giống như không định dùng chuyện này để cười nhạo cậu.
Miễn cưỡng xem như có hiểu chuyện một chút.
Lúc này Thịnh Diễn mới thu hồi tầm mắt, không tình nguyện đứng thẳng người lên, dùng hình tượng đẹp trai ngầu lòi của một tên đại ca thành thục ổn trọng bước ra khỏi thang máy, nhằm giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà cậu vừa mới bước được hai bước, đã phát giác có chỗ nào đó không đúng, quay đầu lại: "Tại sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đi tham gia lớp huấn luyện thi đấu sao?"
Tần Tử Quy buông tay ra, xoay người: "Hôm nay thân thể không thoải mái, nên không đi."
Cửa thang máy ở phía sau hắn chậm rãi khép lại.
Thịnh Diễn lại hỏi: "Vậy cậu đứng trước cửa thang máy làm gì?"
Tần Tử Quy: "Dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-quan-chuyen-cua-toi/221408/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.