Tái Ông mất ngựa sao biết không phải phúc rất có lý.
Dung Tự trầm mặc thật lâu mới cất tiếng ai oán: “Lộ Thức Thanh, cậu có biết mình đang nằm nhoài trên lưng tôi không?”
Hiếm được lần Lộ Thức Thanh nói hết lời cay độc, khuôn mặt còn đang nóng rần, phải miễn cưỡng ra vẻ bình tĩnh: “Đúng vậy.”
Dung Tự lại nói: “Vậy cậu cũng biết là tôi lo cậu mệt mới chủ động xả thân cõng cậu, dù rằng sớm mai dậy cả người tôi đều ê ẩm, có khi ngay cả phim cũng không còn sức quay ư?”
Lộ Thức Thanh nghẹn lời.
Dung Tự thở dài: “Tôi hết lòng hết dạ vì Lộ lão sư như vậy, không ngờ lại bị cậu đâm sau lưng, haiz.”
Lộ Thức Thanh hoảng ngay.
Dung Tự có một loại siêu năng lực, ấy là rõ mình kiếm chuyện trước thế mà vẫn có thể mặt không đỏ hơi thở không gấp, gọn gàng sạch sẽ quăng hết nồi lên người đối phương.
Lộ Thức Thanh nhỏ giọng: “Vậy, vậy tôi xuống.”
Cậu định nhảy xuống theo bản năng, song bàn tay Dung Tự đang giữ chặt chân cậu chợt dùng lực, cưỡng chế đè người lại trên lưng: “Chạy cái gì? Ngã là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Bỗng chốc Lộ Thức Thanh rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Dung Tự tiếp tục cõng cậu đi xuống, giọng điệu chuyện trò tùy ý: “Hồi đấy lúc tôi vừa mới đóng phim, tài nguyên chẳng ra sao cả, từng nhận vai nam tám trong một bộ phim tiên hiệp.”
Lộ Thức Thanh ngẩn ra, lờ mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-hoc-hu/3457723/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.