Anh cũng không muốn người ta biết mình sợ độ cao đâu nhỉ.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.
Lát sau Dung Tự mới nhàn nhạt bảo: “Cậu hỏi lại tôi câu trước đó đi.”
Lộ Thức Thanh ngây ra rồi ướm hỏi: “Có phải Dung lão sư sợ độ cao không?”
“Đúng vậy.”
Nhanh gọn dứt khoát kết thúc cuộc đối thoại.
Phàm là đổi thành Đậu Trạc ngồi đây thì chắc chắn có thể cà khịa mỉa mai Dung Tự bằng 180 cách khác nhau, song Lộ Thức Thanh lại đứa trẻ ngoan ngoãn, cách nói quyết đoán không mảy may có chút do dự nào khiến cậu nhất thời không biết phải nói tiếp kiểu gì, chỉ đành khô khốc nói: “À, vậy vậy chúng ta nghỉ ngơi chút đi.”
Xưa nay Dung Tự chưa bao giờ khiến mình phải lúng túng quá lâu, về điểm này thì khác hẳn với Lộ Thức Thanh chuyên nghề sợ xã giao, chỉ biết đỏ mặt cà lăm, nửa đêm thì bò dậy vung nắm đấm vào không khí, ảo não khóc hu hu.
Nếu đã không thể nào tránh được sự lúng túng thì hoặc là phải mang theo ánh mắt quyết tâm vào Đảng, thoải mái lớn tiếng thừa nhận hoặc là tìm ngõ tắt sử dụng “chuyển dời lúng túng đại pháp”, quyết không để mình hỏng hóc từ bên trong.
Dung Tự ngồi đấy nghỉ một chút, bàn tay mềm nhũn đã dần khôi phục lại, hắn nghiêng mái đầu liếc nhìn.
Lộ Thức Thanh bên đó cầm 10 tấm ảnh, thích không rời tay mà ngắm chúng.
Dung Tự giơ tay sang phía Lộ Thức Thanh, mỉm cười với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-hoc-hu/3456585/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.