Lộ Thức Thanh còn đang run móng vuốt.
Cậu cố gắng vạch mí mắt dưới của mình ra, nhưng hễ thuốc nhỏ vừa tới gần thì cậu lại không nhịn được run lên, ngửa mỏi hết cả cổ.
Châu Phó thấy cậu bận áo ngủ gấu nâu: “Cậu có muốn thay quần áo không?”
“Hở?” Lộ Thức Thanh mắt nhắm mắt mở, còn đang cố gắng, “Tối mình ra ngoài ăn à?”
“Không có ra ngoài, anh hầm canh gà cho cậu.”
Mấy ngày này, Lộ Thức Thanh uống canh mãi, sắp ói ra tới nơi luôn rồi, cậu cầm lọ thuốc nhỏ mắt lên, nhỏ một giọt tách… Lại nhỏ lên mí mắt.
“Thế không thay đâu.”
Dù sao lát nữa ăn xong cũng về ngủ, đến thức chơi di động còn không được.
Châu Phó nhướng mày.
Cũng được, dù sao nhìn cũng thấy dễ thương, khác hẳn cái vẻ thoát tục của đóa hoa trên núi cao ngày thường, lại còn đang nhỏ thuốc nhỏ mắt thấy thương, khuôn mặt đẫm “nước mắt”, thế này còn không làm Dung Tự hổ thẹn chết được à?
Lòng đang mang ý nghĩ xấu xa thì chuông cửa nhột nhiên vang lên.
Châu Phó nghĩ thầm nhanh thế, chả có nhẽ ở sát bên mình?
Lộ Thức Thanh còn tưởng Châu Phó mua đồ ăn online nên cũng không để ý, chỉ híp mắt nhỏ thuốc tiếp, mỏi hết cả tay.
Châu Phó đi ra huyền quan mở cửa.
Quả nhiên là Dung Tự.
Không cầu kỳ như trên màn ảnh, hôm nay Dung Tự mặc quần áo thoải mái, đứng đấy có vẻ tùy ý tự nhiên nói không ra lời.
… Ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-hoc-hu/3383039/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.