Trò chuyện bằng câu chữ thật nhàm chán vẫn là giáp mặt nhau chuyện trò thôi.
Đôi mắt như thủy tinh vậy, là thứ yếu ớt nhất.
Dung Tự chỉ nhìn mấy chữ trong tấm ảnh, con tim đã thắt lại.
Nhớ lại hôm nay khi hắn gặp Lộ Thức Thanh, ánh nắng gay gắt như vậy. Đứng dưới ánh mặt trời, cậu quấn kín mình, từ đầu tới cuối đều cụp mắt. Đã qua lâu vậy rồi mà ra cửa hãy còn mang kính râm, nghĩ thôi cũng biết khi đó Lộ Thức Thanh bị thương nặng đến nhường nào.
Trước đấy Lộ Thức Thanh nhìn không rõ, cấn điện thoại gọi nhầm, hắn hãy còn nổi hứng mà nghe, biết rõ da mặt cậu mỏng, hắn lại còn lấy chuyện đó ra đùa.
Dung Tự nhắm mắt lại.
Fan hâm mộ và người trong giới đều nói hắn chó, xưa nay hắn không cho là đúng.
… Đây là lần đầu Dung Tự cảm thấy mình đúng là không làm chuyện giống người.
Vài lần qua lại, Dung Tự sớm đã nhìn ra Lộ Thức Thanh không lạnh lùng xa cách như ngoài mặt mà trái lại có thể là cậu không mấy am hiểu chuyện xã giao, nói một câu với người ta còn có vẻ khó hơn lên trời.
Dù là vậy, thế mà trong tiệc tối lễ trao giải, khi nghe thấy có người nói xấu hắn, Lộ Thức Thanh vẫn cố đi tới mắng người nọ.
Chính vì vậy Dung Tự mới thấy hay hay, mới chủ động chào hỏi cậu.
… Không ngờ lại trực tiếp tạo thành thương tổn cho cậu.
Lộ Thức Thanh vốn đã bệnh nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-hoc-hu/3380528/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.