Tôi phải trò chuyện với hết cậu 8 tiếng luôn!
Lộ Thức Thanh hãy còn cúi người, chân mềm oặt suýt quỳ rạp xuống đất.
Dung Dung Dung…
Dung Tự!
Giờ đóng cửa còn kịp không?!
Đương nhiên là không rồiiii.
Dung Tự đã đi tới bằng cái tư thế đáng sợ kiểu “khéo ghê, tôi phải trò chuyện với cậu 8 tiếng luôn”, đối với người sợ giao tiếp mà nói thì còn thấy ghê hơn ác ma giáng thế, lệ quỷ khóa hồn.
Con tim Lộ Thức Thanh nện bình bịch, bàn tay sống chết bám vào cửa, bản năng của người sợ giao tiếp vô thức bảo cậu đóng cửa lại tránh đi. Hiềm nỗi Dung Tự đã tới trước mặt rồi cậu còn kịp đóng nữa.
Dung Tự vừa mở miệng đã biết người dày dạn kinh nghiệm giao tế, thái độ tự nhiên giọng điệu nhẹ nhàng: “Lộ lão sư cũng ở tầng này sao, khéo ghê nha, tôi ở 1501 kế bên.”
Lộ Thức Thanh bất an moi tay, ấp ủ lời trong lòng hết mấy lượt mới gượng gạo mở miệng.
“Ừm, khéo thật.”
Dung Tự cụp mắt nhìn phần đồ ăn ngoài đặt dưới chân, hắn giơ tay nhặt lên đưa cho Lộ Thức Thanh, mời mọc tự nhiên lắm.
“Nhà hàng bán thức ngoài này không ngon đâu, đường Cảnh Huy bên cạnh có một tiệm không tệ, cũng khá riêng tư. Tôi đang định thay quần áo ra ngoài ăn cơm, hay Lộ lão sư đi chung nhé?”
Dũng khí “có thể nói vài câu” không dễ gì mới gom đủ nháy mắt bay biến hết, Lộ Thức Thanh lúng búng: “Khỏi, khỏi đi.”
Lộ Thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-hoc-hu/3332143/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.