🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Không đúng." Tiểu Béo giờ mới chợt nhận ra, "Nếu hai người bọn họ thật sự có gì đó thì lại xung đột với tin tức tôi vừa nghe ngóng được."
Chu Tử Thu nghiêng mắt liếc bạn: "Cậu lại nghe được tin gì?"
"Chính là về việc Hạ gia vì sao bị Thực Nghiệm khuyên nghỉ học đó." Tiểu Béo liếc mắt nhìn Giang Viên Viên đang đứng ở một góc, đè thấp đầu xuống, để tay bên miệng, nhỏ giọng nói, "Thật ra cũng không phải khuyên nghỉ, mà là lúc ấy rõ ràng trường cấp ba Thực Nghiệm đã xác định Hạ gia sẽ được tuyển thẳng vào lớp trọng điểm, kết quả khi công bố danh sách trúng tuyển lại không có, cho nên tương đương với việc chưa từng học, không thể tồn tại việc khuyên nghỉ được."
"Thế thì tại sao lại bị đồn là khuyên nghỉ học?"
"Nghe nói bởi vì trước khi thi tuyển sinh cấp ba Hạ gia có đánh nhau với người ta một trận, đánh người nọ đến mức phải nhập viện, cuối cùng người kia không thể tham gia kỳ thi vào mười toàn thành phố nên chuyển trường, có người đoán vì lý do đó nên Thực Nghiệm mới tịch thu Hạ gia."
"Vậy thì có xung đột gì với việc bọn họ có một chân?"
"Cậu bị ngốc à, còn có thể là vì sao nữa? Nguyên nhân mà Hạ gia và nam sinh kia đánh nhau là vì tranh giành tình cảm của một cô gái, hình như tên kia tuyên bố cậu ta với Giang Viên Viên ở bên nhau, Hạ gia mới đánh cậu ta đó."
"Đù ---" Mọi người hít hà một hơi, "Nhưng không phải Hạ gia thích kiểu như anh Yếm à?"
"Đúng vậy, cho nên tôi mới thầy kỳ quái. Nhưng mà nói thế thì..." Tiểu Béo lớn mật suy đoán, "Có khi nào chân tướng sự thật không phải Hạ gia và nam sinh kia tranh giành Giang Viên Viên, mà là tranh giành nam sinh kia với Giang Viên Viên không nhở, sau đó vì yêu sinh hận, hành hung một trận?"
"Á đù ---" Mọi người lại hít hà một hơi thêm lần nữa, "Có lý."
"Ừm, quả thật không phải không có khả năng này."
"Đúng không, có khả năng..."
Từ từ, thanh âm lười biếng này nghe có chút quen tai?
Tiểu Béo vừa quay đầu, đã thấy Hạ Chi Dã và Tống Yếm thay quần áo xong xuôi vừa lúc đứng ngay sau lưng bọn họ.
Tiểu Béo: "..."
"Tám chuyện xong rồi?"
Hạ Chi Dã hỏi.
Tiểu Béo gật đầu: "Tám chuyện xong rồi."
Hạ Chi Dã: "Tám chuyện xong rồi thì có thể thuận lợi lăn đến sân bóng rổ được chưa?"
"Có thể."
Tiểu Béo lanh lẹ xoay tròn chạy mất.
Để lại những người khác cũng làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, một bên nói 'hôm nay ánh mặt trời thật sáng', một bên khen 'ánh trăng đêm nay đẹp ghê', sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ.
Tống Yếm nhìn bóng dáng của mọi người, không có lựa chọn kết thúc sinh mệnh của Hạ Chi Dã, chỉ nói hai chữ: "Khát nước."
Hạ Chi Dã: "Tôi đi mua. Muốn uống cái gì?"
"Nước khoáng, mua thêm mấy chai."
"Được."
Hạ Chi Dã bị Tống đại thiếu gia sai khiến đã quen, không hề nghi ngờ, cầm điện thoại đến sân bóng rổ.
Mà Tống Yếm sau khi nhìn hắn rời đi thì nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bảng giáo viên trực ban ở phòng giáo vụ đang dán trên tường như suy tư gì đó.
Chờ đến lúc Tống Yếm trở lại sân bóng, hai đám người trường Thực Nghiệm và Tam trung đang lấy đường giữa làm ranh giới hung hăng như hổ rình mồi ai cũng không phục nhìn chằm chằm đối phương.
Mối đám người cằm hếch cao hơn lỗ mũi, thoạt nhìn giống như lũ con nít tiểu học đánh nhau, hiển nhiên là không đạt thành ý kiến chung trong vấn đề của Hạ Chi Dã.
Người cầm đầu bên kia là Trần Duệ, thấy chỉ có một mình Tống Yếm tới đây, cười khẽ một tiếng: "Thế nào, Hạ Chi Dã biết mình làm chuyện không giống con người, chột dạ nên lâm trận bỏ chạy à?"
Chu Tử Thu liếc ngang cậu ta một cái: "Hạ Chi Dã cũng không có làm chuyện gì trái với lương tâm, có cái gì mà chột dạ?"
"Ồ, xem ra đám bạn mới ở Tam trung như các người còn chưa biết hồi cấp hai cậu ta đã làm gì à?" Trần Duệ cười như âm dương quái khí. "Cậu ta bởi vì yêu không được nên đánh bạn học cùng lớp của mình đến mức nhập viện, còn ép người ta phải chuyển trường để đoạt vị trí thủ khoa kỳ thi tuyển sinh cấp ba, cái này mà không tính là chuyện trái với lương tâm?"
"Lời này của cậu có chứng cứ không?" Chu Tử Thu không dao động, trực tiếp phản bác.
Trần Duệ cười lạnh một tiếng: "Lúc đó tôi có mặt ở đó, tận mắt chứng kiến Ngô Phong nhập viện, tai nghe không bằng mắt thấy, chuyện này còn có thể là giả à, còn cần có chứng cứ? Hơn nữa nếu là giả, đang êm đẹp thì sao Thực Nghiệm lại không cần thủ khoa kỳ thi mà để cậu ta đến Tam trung? Trường học bao che cậu ta, bọn tôi cũng đâu ngu."
Chu Tử Thu còn muốn nói gì đó, Tống Yếm kêu một tiếng 'Phương Thường', tiểu Béo lập tức chạy đến: "Ai, anh Yếm, làm sao vậy."
Tống Yếm thấp giọng nói vào lỗ tai bạn hai câu, vẻ mặt 'thế mà còn có thể như vậy' của tiểu Béo đầy hưng phấn, sau đó gật gật đầu: "Anh Yếm yên tâm, chuyện này cứ để cho tôi."
Nói xong đi qua phòng nghỉ bên cạnh, lấy hai chai Coca từ trong túi ra, rồi đi đến chỗ Chu Tử Thu và Trần Duệ, cười nói: "Mọi người hãy bớt giận nào, uống nước, đừng cãi nhau."
Tiểu Béo người cũng như tên, lớn lên trắng treo mập mạp, hàm hậu thành thật, cười lên thì giống y hệt như gấu trúc, rất khó khiến người khác không buông bỏ đề phòng, cho nên dù Trần Duệ cảm thấy việc chồn đến chúc tết gà không có ý tốt, nhưng cũng chỉ giọng điệu bất thiện hỏi một câu: "Có việc?"
"Không có việc gì, chỉ là thấy không khí xấu hổ, cảm thấy không tốt lắm, mọi người đều không thù không oán, uống Coca xong chính là bạn bè, chờ lát nữa huấn luyện nhớ hạ thủ lưu tình." Tiểu Béo cầm Coca cười ngây thơ chất phác.
Không ra ray đánh người tươi cười, đối phương đã có thành ý như vậy, Trần Duệ cũng không thể chỉ bởi vì Hạ Chi Dã mà giận chó đánh mèo người vô tội, không mấy tình nguyện duỗi tay nhận lấy chai nước tiểu Béo đưa qua.
Nhưng mà vừa mới đưa tay chạm vào thân chai, tiểu Béo đột nhiên 'ai da' một tiếng, ngay sau đó đã lảo đảo, chai Coca trong tay vẽ ra một đường parabol hoàn hảo trên không trung, rồi rơi mạnh xuống đất cùng với thân thể cao lớn của bạn, phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa trong sân bóng trống trải.
"...?"
Tay Trần Duệ cứ thế cương cứng ở giữa không trung.
Không đợi cậu ta nhận ra đây là cấp bậc ăn vạ kiểu gì, tiểu Béo đã nằm trên đất hô to: "Cái người này sao lại làm như thế chứ hả?! Tôi tốt bụng mời cậu uống nước, cậu không uống thì thôi, đẩy tôi làm gì!"
Trần Duệ: "???"
"Đù má, tôi đẩy cậu hồi nào?!"
Đời này Trần Duệ chưa từng oan uổng như vậy bao giờ.
Vẻ mặt tiểu Béo lại còn oan uổng hơn cả cậu ta: "Cậu còn không dám nhận! Ngay vừa rồi đó! Bọn họ ai cũng thấy!"
Tiếng la tràn đầy sức sống quanh quẩn trong sân, Trần Duệ cảm nhận được toàn bộ mọi người ở trong sân bóng rổ đều nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghi ngờ dò hỏi, nhịn không được chửi tục một tiếng: "Cậu ta tự ngã! Không liên quan gì tới tôi! Thật sự không có liên quan tới tôi!"
"Cậu ấy tự ngã mà có thể ngã chỏng vó như vậy à?" Lưu Việt là người gai góc nhất trong đám người Tam trung, dẫn đầu đi gây khó dễ.
Chu Tử Thu hùa theo cười lạnh một tiếng: "Người mù cũng có thể nhìn thấy vừa rồi là do mày duỗi tay chạm vào cậu ấy nên cậu ấy mới ngã, còn dám ở đây giả vờ vô tội à?"
"Mấy người nói là Trần Duệ đẩy, có chứng cứ không?!"
Đám người trường Thực Nghiệm cho dù không rõ chân tướng cũng không thể bỏ mặc để người của trường khác bắt nạt Trần Duệ, lập tức phản kích.
Tống Yếm đứng một bên vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt lại không nhanh không chậm mở miệng: "Chúng tôi ai cũng ở đây, tai nghe không bằng mắt thấy, chuyện này có thể là giả được à? Còn cần chứng cứ làm gì? Nếu là giả, tiểu Béo đang êm đẹp có đồ uống lại không uống, một hai phải khiến mình té ngã? Các người bao che cậu ta, nhưng chúng tôi không có ngu."
"..."
Mấy lời nói này không thể nói là có liên quan đến lý do thoái thác của Trần Duệ, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.
Trần Duệ cho dù trị độn cũng nhận ra: "Con mẹ nó mấy người là đang cố ý gây chuyện đúng không!"
Nói xong hung hăng ném trái bóng rổ về phía Tống Yếm, lúc bắn lên thiếu chút nữa đụng trúng mặt Tống Yếm, đám người bên Tam trung không nhịn nổi nữa, xông lên đẩy Trần Duệ ra: "Thế nào? Có ý gì? Muốn đánh nhau à?"
Tính tình Trần Duệ cũng hung hăng, đẩy lại bọn họ: "Đánh thì đánh! Ai sợ ai!"
"Ai da! Cậu lại đẩy tôi!" Người bị đẩy lập tức ngã xuống đất, vai sát vai với tiểu Béo tội nghiệp.
Trần Duệ: "???"
Cậu ta thề cậu ta không có dùng lực mạnh như vậy.
Nhưng mà những người khác của trường Tam trung lại cảm thấy bất mãn: "Lại đẩy người ta, có ý gì đó!"
Đám người Thực Nghiệm cũng chẳng thèm nhịn, cả bọn cùng nhau đẩy về: "Ý đó đó, nhìn không hiểu?"
"Ha, mày lại đụng tao chút nữa thử xem?"
"Đụng thì đụng, mày định làm gì tao?"
"Mẹ nó mày dám đá tao!"
"Mày đá tao trước!"
"Lưu Việt lên đây, đừng có hèn!"
Lửa chiến nháy mắt lan tràn, mười mấy hai mươi tên nam sinh cao trên 1m8 hùng hùng hổ hổ lao vào đánh nhau, cảnh tượng có thể nói là cực kỳ đồ sộ, ngay cả người có tố chất thân thể chẳng ra gì như tiểu Béo cũng 'cửu âm bạch cốt trảo' của mình tham gia chiến đấu.
Khổng Hiểu Hiểu ở bên cạnh hô hào cổ vũ trợ lực chỉ đường, Giang Viên Viên ở đứng cạnh một bên gọi điện thoại, một bên lo lắng suông.
Trần Duệ thật vất vả áp đảo một trận doanh của quân địch, vừa nghiêng đầu đã thấy Tống Yếm dù bận vẫn ung dung đứng cạnh sân bóng rổ.
Nhớ đến việc chính cậu là người đã nói gì đó với tên mập kia, tên mập mới đến ăn vạ, Trần Duệ tức khắc giận sôi máu, nhanh chóng tiến lên, bóp lấy miệng Tống Yếm: "Mẹ nó cậu đang mưu toan gì đó?!"
"Không mưu toan gì cả." Tống Yếm nâng mí mắt, vẻ mặt lạnh lùng uể oải mà trào phúng, "Thế nào, muốn đánh mà không dám đánh, kiểu gì cũng phải tìm cớ? Có bản lĩnh thì trực tiếp đánh đi."
Trần Duệ bị Tống Yếm trào phúng như thế, toàn bộ máu nóng chảy ngược lên đầu, tay nhanh hơn não, trực tiếp đập Tống Yếm vào tường, giơ cao nắm đấm.
Nhưng mà một đấm kia còn chưa kịp nện xuống, phía sau đã truyền đến một tiếng la mắng nghiêm khắc: "Dừng tay hết cho tôi! Một hai đòi phải tạo phản đúng không! Thế mà dám kéo bè kéo lũ đánh lộn ở trong trường! Ai dẫn đầu hả! Đứng ra đây cho tôi!"
Trần Duệ quay đầu nhìn lại.
Đệt! Mẹ nó ai dám gọi chủ nhiệm giáo dục đến vậy!
Tống Yếm quơ quơ điện thoại trong tay: "Bảng trực ban phòng giáo vụ dán trên tường có phương thức liên hệ."
Trần Duệ: "..."
Lão nham hiểm!
Mà hắn vừa quay đầu, lập tức bốn mắt nhìn nhau thắm thiết với chủ nhiệm giáo dục, chỉ nhiệm giáo dụ vừa thấy nhìn động tác xách học sinh trường khác lên chuẩn bị đánh người của cậu ra, hét lớn một tiếng: "Trần Duệ! Em cút lại đây cho tôi! Còn học đồi gây hấn gây chuyện à! Có bản lĩnh lắm!"
Trần Duệ oan muốn chết: "Thầy ơi! Là do bọn họ khiêu khích trước!"
Tiểu Béo rớt nước mắt, hoa lê đái vũ: "Rõ ràng là cậu đẩy tôi trước."
Trần Duệ: "?"
Tống Yếm: "Thưa thầy, chúng ta có thể xem camera giám sát."
Trần Duệ: "??"
Chờ đến khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng tiểu Béo cần nước uống cười hì hì đi đến trước mặt Trần Duệ, kết quả Trần Duệ xụ mặt vừa duỗi tay ra thì tiểu Béo đã té ngã trong camera, chỉ nhiệm giáo dục bỗng đập bàn: "Trần Duệ! Em còn có lời nào để giải thích không hả!"
"???" Trần Duệ, "Thầy ơi! Góc độ của camera có vấn đề!"
"Còn cái này thì sao! Cái này cũng là góc độ của camera có vấn đề à?" Chủ nhiệm giáo dục lại chỉ chỉ người thứ hai bị cậu ta đẩy ngã.
Trần Duệ: "..."
Cái này không thành vấn đề, nhưng cậu ta thề cậu ta không có dùng lớn mạnh như thế!
"Còn có cái này nữa, bạn học này toàn bộ quá trình đều không có ra tay, em đột nhiên xông lên đánh em ấy cũng là hiểu lầm à?" Chủ nhiệm giáo dục tức giận sắp chết rồi.
Trần Duệ khóc không ra nước mắt, hết đường chối cãi: "Là cậu ta em kêu em đánh cậu ta mà!"
"Em ấy có bệnh hay gì mà kêu em đánh em ấy?"
"Cậu ta có bệnh thật!"
Trần Duệ mới vừa buột miệng thốt ra, tiểu Béo lại vỗ bán đứng lên: "Cậu lại mắng bạn học của chúng tôi!"
Chủ nhiệm giáo dục nhạy bén get được trọng điểm: "Lại?"
Tiểu Béo điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy, lại, lúc này cậu ta mắng Hạ Chi Dã trường chúng em, mắng người ta khốn nạn bại hoại không có giá trị, mắng đến mức cậu ấy khóc luôn, bây giờ đang lén trốn ở một góc lau nước mắt đấy ạ. Chúng em vốn không muốn so đo, tặng nước uống làm hòa, kết quả cậu ta còn đẩy em nữa chứ!"
Trần Duệ sắp điên luôn rồi: "Hạ Chi Dã lén trốn ở một góc lau nước mắt?! Mấy người có thể nói tiếng người một chút được không hả?!"
"Em mới không biết nói tiếng người!" Chủ nhiệm giáo dục dùng sức đập bàn, "Nói, đang êm đẹp sao lại mắng Hạ Chi Dã làm gì?"
"Cậu ta khiến Ngô Phong không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh phải trực tiếp chuyển trường, dựa vào cái gì mà em không thể mắng cậu ta? Cậu ta bắt nạt bạn học trong trường là đúng? Nếu không phải cậu ta đánh Ngô Phong đến mức nhập viện, thủ khoa kỳ thi tuyển sinh cấp ba cũng chưa chắc là cậu ta đâu!"
Hồi cấp hai Trần Duệ là bạn cùng phòng của Ngô Phong, lúc ấy thấy Ngô Phong vẫn không về ký túc xá nên đến khu dạy học tìm y, vừa lúc nhìn thấy cảnh Hạ Chi Dã xách theo Ngô Phong máu chảy ào ào lên xe cứu thương, sau đó ngay cả mặt của Ngô Phong cậu ta cũng chưa gặp lại lần nào thì đã được thông báo chuyện Ngô Phong chuyển trường.
Sau đó nhà trường cũng không giải quyết gì nữa, không có khúc sau nên có người đoán trường học vì muốn bảo vệ thủ khoa kỳ thi mới lựa chọn việc bao che cho Hạ Chi Dã, chờ lên cấp ba thì từ chối nhận hắn, Trần Duệ vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện này.
Sau khi chủ nhiệm giáo dục nghe xong lý do thoái thác của cậu ta xong, hít sâu hai hơi, đứng lên: "Các em ngồi xổm ở đây viết kiểm điểm cho tôi, nghiền ngẫm lại hành vi bạo lực học đường của bản thân, trước khi tôi về thì không được đi đâu hết!"
Nói xong đóng cửa rời đi.
Để lại một phòng đầy đám nam sinh cấp ba mắt to trừng mắt nhỏ như chọi gà.
Mặt Trần Duệ đã tức đến mức biến thành màu đỏ tím, hận không thể xách Tống Yếm lên đánh một trận ngay lập tức, nhưng e ngại dâm uy của chủ nhiệm giáo dục nên chỉ có thể cố nhịn.
Nhưng mà càng nhịn càng tức, càng nhịn càng tức, tức đến mức sắp bùng nổ.
Đệt, dưa vào cái gì chứ!
Rõ ràng là đám người Tam trung bọn họ ăn vạ! Tại sao lại biến thành cậu ta bạo lực học đường rồi!
Thật sự nhịn không được, hung hăng đạp ghế dựa bên cạnh một cái.
Tống Vĩ bên kia hoàn toàn ngược lại, thảnh thơi dưa vào tường, thong thả ung dung nói: "Thế nào, cảm giác bị oan không dễ chịu phải không? Đặc biệt là cảm giác oan uổng tai nghe không bằng mắt thấy thế này, khó chịu không? Nghẹn ứ không?
Khó chịu, nghẹn ứ.
Rõ ràng không có làm sai việc gì nhưng lại không thể giải thích, nghẹn đến nỗi hận không thể mổ bụng tự sát chứng minh sự trong sạch.
Trần Duệ gần như cắn răng mới cố nhịn không có trực tiếp đập phá văn phòng: "Mẹ kiếp thế rốt cuộc cậu có ý gì? Tôi có trêu cậu chọc cậu à?"
"Tôi nói rồi, không có ý gì cả, chỉ là muốn cho cậu cảm nhận được cảm giác bị oan tai nghe không bằng mắt thấy một chút mà thôi." Giọng điệu của Tống Yếm rất bình tĩnh.
Trần Duệ tức đến bật cười: "Được, tôi hiểu rồi, không phải là cậu cảm thấy Hạ Chi Dã bị oan nên muốn bênh vực kẻ yếu giúp hắn thôi à? Nhưng hôm nay tôi nói cho cậu nghe, Hạ Chi Dã tuyệt đối không có khả năng là bị oan!"
"Thế thì không bằng chúng ta cá cược đi."
Tống Yếm liếc nhìn Trần Duệ.
Trần Duệ: "Cá cược thì cá cược."
"Nếu Hạ Chi Dã không phải bị oan, việc hôm nay một mình tôi gánh chịu hậu quả, sẽ bao đội bóng rổ các cậu uống nước miễn phí một tháng. Còn nếu Hạ Chi Dã thật sự bị oan..."
"Không có khả năng!" Trần Duệ lòng đầy căm phẫn cắt lời.
Tống Yếm thờ ơ lạnh lùng: "Tôi nói nếu như."
"Không có nếu. Nếu như có nếu như thì cậu bảo tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó, cắt đầu xuống cho cậu đá bóng cũng được nữa."
Vừa dứt lười, chủ nhiệm giáo dục đã mở cửa ra: "Đá cái gì mà đá? Kiểm điểm 3000 chữ chưa viết xong thì ai cũng đừng mơ đi đá bóng!"
Nói xong ném túi hồ sơ lên bàn: "Tôi cũng đâu phải lần đầu giải thích cho mấy em là trường học không có bao che cho Hạ Chi Dã, các em còn không chịu tin, tự mình xem đi."
"Đây là cái gì?" Mọi người tò mò thò đầu qua.
Chủ nhiệm giáo dục hớp một ngụm trà, sau khi uống hết bọt trà mới đáp lời: "Kết quả xử lý của chuyện lúc đó."
Kết quả xử lý?
Cứ cho bọn họ xem như vậy à?
Trần Duệ nửa tin nửa ngờ rút văn kiện bên trong ra, ánh mắt đảo qua, vẻ mặt tức khắc cương cứng tại chỗ.
Ở trong đống chứng cứ điều tra, khẩu cung của đương sự, kết quả khám sức khỏe của bệnh viện, là kết luận cuối cùng:
Học sinh tham gia Ngô Phong: Bởi vì áp lực học tập quá lớn dẫn đến việc xuất hiện vấn đề tâm lý tương đối nghiêm trọng, coi bạn học họ Hạ cùng lớp là tình địch giả tưởng, nhiều lần chủ động khiêu khích, cũng ảo tưởng bản thân và một bạn học khác phái trong lướp có quan hệ cực kỳ thân mật, nhiều lần ăn cắp vật dụng cá nhân bên người của người ta, cũng thường hay quấy rối khiến đương sự vô cùng bối rối. Xem xét trạng thái tâm lý yếu ớt hành vi không tự chủ của học sinh và phụ huynh hai bên đã lựa chọn hòa giải, nhà trường xử lý cho thôi học để tiến hành điều trị chuyên sâu.
Học sinh tham gia Hạ Chi Dã: Vào lúc 22 giờ 30 phút ngày 11 tháng 5 năm 2019, nhìn thấy bạn học họ Ngô nhốt một bạn nữa trong nhà vệ sinh, tiến hành hành vi xâm phạm quấy rối bằng ngôn từ, mới bạo lực phá cửa xông vào muốn ngăn cảm, nhưng vì chịu sự phản kháng kịch liệt bằng bạo lực của đương sự nên lỡ khiến người ta bị thương nặng. Nhưng bởi vì mục đích của hành động là chính nghĩa, ngăn chặn hành vi phạm pháp càng thêm quá trớn một cách hiểu quả, bảo vệ được nữ sinh bị nạn cũng như được phụ huynh nhà họ Ngô thông cảm, sau khi bồi thường tiền thuốc men chỉ cần chịu phê bình giáo dục, không có quá trình xử lý nào khác.
Sau khi mọi người trong phòng giáo vụ xem xong đọc hai tờ quyết định xử lý này xong, phản ứng một trời một vực.
Đám người tiểu Béo thở ra một hơi như trút được gánh nặng, cũng may bọn họ không có tin tưởng lầm người.
Mà bọn Trần Duệ khó mà tin nổi: "Không thể nào, hồi đó em với Ngô Phong là bạn cùng phòng, sao em lại không phát hiện cậu ấy có bệnh về tâm lý? Hơn nữa nếu thật sự là thế này, thì tại sao lúc ấy trường học lại không thông báo công khai, bản thân Hạ Chi Dã cũng không nói ra?"
"Ngô Phong vốn đã có tính cách quái gở, vì muốn giữ hạng nhất, ngoại trừ học tập chính là học tập, thế nên mới có vấn đề về tâm lý, mấy đưa ngốc như mấy em thì sao mà phát hiện ra cái gì được chứ? Còn việc vì sao không thống báo công khai..." Chủ nhiệm giáo dục thở dài, "Là do ý của Hạ Chi Dã."
Trần Duệ không hiểu: "Ý của Hạ Chi Dã? Cậu ta có toan tính gì?"
"Toán tính cái gì, toan tính nhân phẩm người ta rất tốt. Các em đừng quên, chỗ này còn đề cập đến một nữ sinh. Mấy đứa nhỏ ở độ tuổi này như các em, không có chuyện gì mà không lan truyền cả, có vài chuyện còn không biết lan truyền thành kiểu gì nữa. Một khi truyền ra, nữ sinh này sẽ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ ra sao đây hả?"
Mọi người trầm mặc.
Tuy rằng không nói toạc nhưng mà bọn họ cũng đoán được nữ sinh kia là ai.
Việc phân biệt thị phi ở tuổi này còn chưa hoàn toàn thành thục, nữ sinh xinh đẹp thanh cao rất dễ bị bạn bè cùng lứa ghen ghét đố kỵ, cũng dễ bị nam sinh từng bị mình từ chối nói xấu bịa đặt, cho nên bất kể là vô ý hay cố tình, lời đồn đãi vớ vẩn nhất định sẽ chẳng mấy dễ nghe.
"Nhưng nếu Hạ Chi Dã không sai thì tại sao trường cấp ba không nhận cậu ta?" Có người đưa ra nghi vấn.
Chủ nhiệm giáo dục bất đắc dĩ nói: "Không phải trường cấp ba không nhận, mà do năm đó cha mẹ Hạ Chi Dã vừa lúc qua đời, trong nhà gặp biến cố, chính em ấy từ bỏ trường Thực Nghiệm, nhận học bổng toàn phần đến Tam trung. Cũng là do em ấy cảm thấy dù sao mình không học ở Thực Nghiệm, đồn đãi vớ vẩn không ảnh hưởng đến em ấy mới nói không cần phải thông báo công khai, lại không ngờ rằng mấy em lại hiểu lầm thành như vậy."
Lúc thầy nói xong, Tống Yếm đang đứng trong một góc không tự giác cuộn tròn đốt ngón tay.
Hóa ra bởi vì năm lớp chín cha mẹ qua đời, Hạ Chi Dã không đủ sức nộp học phí trường Thực Nghiệm, nên mới lựa chọn đến Tam trung sao.
Cho dù Thực Nghiệm có học tặng bổng toàn phần miễn hết học phí, thì mấy thứ chi phí phụ như tiền đồng phục hay các hoạt động giải trí khác bao gồm ăn, mặc, ở, phương tiện đi lại đều không hề rẻ.
Lúc trước Tống Yếm vẫn không thể hiểu được tại sao Hạ Chi Dã có đủ khả năng học cấp hai tại trường Thực Nghiệm, cuối cùng cũng có đáp án.
Mà đám người Thực Nghiệm cũng nghĩ đến vấn đề giống cậu, trong lòng bỗng chốc vừa chua xót vừa áy náy.
Rõ ràng lúc ấy cũng là bạn bè xưng huynh gọi đệ, kết quả cha mẹ người ta mình cũng không biết, thấy việc nghĩa hăng hái làm mình cũng không biết, bị bắt chuyển trường mình cũng không biết, còn để lại một đống hiểu lầm, mắng chửi người ta khốn nạn bại hoại.
Trần Duệ nghĩ đến cảm giác bị oan lúc trước của mình, lại đặt mình vào hoàn cảnh khi đó của Hạ Chi Dã, cảm thấy bản thân thật sự rất quá đáng.
Hạ Chi Dã thế mà vẫn nhịn được, không hổ là đàn ông đích thực.
"Nhưng mà thầy chủ nhiệm, ý của Hạ Chi Dã không phải là không cần nói ra ạ, bây giờ thầy nói hết với chúng em..." Trần Duệ muốn nói lại thôi.
Chủ nhiệm giáo dục cười trào phúng: "Nhìn bộ dáng thấy mà sợ này của đám nam sinh các em còn tưởng là nữ sinh nhà người ta giống mấy em không bằng? Giang Viên Viên đã sớm liên lạc với tôi, nói bây giờ em ấy đã suy nghĩ cân rồi, nếu em ấy không làm gì sai thì không cần sợ mấy lời đồn thổi vớ vẩn ấy nữa, bảo tôi trả lại trong sạch cho Hạ Chi Dã. Em nhìn lại bản thân xem thử? Ngoại trừ gây chuyện thị phi thì có biết làm gì đâu?"
"..."
Hết cách phản bác.
"Cho nên chuyện này dừng ở đây. Hơn nữa tuy rằng Giang Viên Viên nhà người ta không ngại, nhưng mấy em làm đàn ông cũng phải biết gánh vác, đừng có khua môi múa mép sau lứng nghe chưa?"
"Nghe rồi ạ."
"Nghe rồi thì tiếp tục viết kiểm điểm, không viết xong bản kiểm điểm thì không cho đi."
"Vậy trận bóng rổ..."
"Còn đấu bóng rổ cái gì, nhìn bộ dáng một xanh một tím này của mấy em, có thể chơi bóng rổ nữa à? Hủy bỏ, đổi thành kỳ thi vấn đáp!" Chủ nhiệm giáo dục nói xong thì lục thân không nhận nện bước nghênh ngang rời đi.
Để lại một đám người Thực Nghiệm không hiểu ra sao bỗng nhiên phải tham gia kỳ thi vấn đáp: "..."
Chẳng lẽ không phải mới vừa thi giữa kỳ xong à?!
Tiểu Béo nhìn vẻ mặt bọn họ vừa hối hận vừa tuyệt vọng của bọn họ, tâm tình vô cùng tốt: "Ha, đánh bóng rổ ngon lành thì không đánh, một hai phải đánh nhau, ai, thật là nực cười."
Giọng điệu cực kỳ gợi đòn, nhưng bọn Trần Duệ tự biết đuối lý, chỉ có thể mỗi người lấy một tờ giấy nháp, nhẫn nhục ngồi xổm ở góc tường thành một hàng.
Tiểu Béo báo được thù lớn, thể xác và tinh thần đều thoải mái, quay đầu nhìn về phía Tống Yếm: "Anh Yếm, xinh đẹp tuyệt vời. Cơ mà cậu biết hồi nào thế?"
Tống Yếm cúi đầu sờ chiếc vòng trên xương cổ tay, tản mạn đáp lời: "Vừa rồi."
"?"
"Vừa rồi mới biết chung với các cậu."
"??"
"Nói cách khác là lúc trước cậu cũng không biết chuyện này?" Đồng tử Trần Duệ đầy khiếp sợ, "Mẹ nó vậy mà cậu còn dám cá cược với tôi, không sợ đau mặt à!"
Cảm giác hiện giờ của Trần Duệ giống như đang ngồi trong sòng bạc Texas Holdem, bản thân cậu ta lựa chọn Rise trước, đối phương lại lập tức All In, vốn dĩ cứ tưởng đối phương giữ một đôi AA, thua thì cũng coi như phục, kết quả đối phương nói cho cậu ta biết người ta không hề biết át chủ bài của mình.
Tính thương tổn của cảm giác này không lớn, nhưng tính vũ nhục thì rất mạnh.
Cậu ta cảm thấy Tống Yếm chính là dân cờ bạc.
Nhưng mà Tống Yếm lại không chút để ý trả lời một câu: "Không sợ."
Nếu Hạ Chi Dã thật sự làm chuyện gì đó đáng bị thóa mạ, là học sinh có vết nhơ, Tam trung là một trường trọng điểm của thành phố, hắn không có khả năng sẽ giành được học bổng toàn phần, cho nên chỉ cần động ngón chân là biết chỗ nào nhất định có ẩn tình.
Mà biểu hiện của Giang Viên Viên cho thấy cô biết điều gì đó, muốn nói nhưng lại thiếu một cái động cơ trực tiếp khiến cô không chút do dự nói ra, thế nên Tống Yếm mới nghĩ ra kế hoạch như vậy.
Nếu Giang Viên Viên tự nguyện nói ra, điều đó chứng tỏ quyết định lúc trước của Hạ Chi Dã là đáng giá, mọi người mừng vui.
Nếu Giang Viên Viên không muốn nói, vậy thì cũng không cần miễn cưỡng, để bọn Trần Duệ cảm nhận cảm giác bị oan một chút cũng đáng.
Trần Duệ vẫn không chịu phục: "Nhưng cậu dựa vào cái gì mà xác định Hạ Chi Dã bị oan?"
"Dựa vào sự tin tưởng của tôi đối với Hạ Chi Dã."
Lúc Tống Yếm nói lời này, giọng điệu phảng phất cứ như một lẽ tất nhiên.
Trần Duệ nhất thời cũng không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể hỏi tiếp: "Cứ cho là cậu tin tưởng cậu ta, nhưng bản thân cậu ta chẳng thèm để ý cũng không chịu giải thích, cậu phí sức khiến tôi oan uổng như vậy là muốn toan tính việc gì đấy?"
"Toan tính việc tôi để ý."
"?"
"Cậu ấy chịu oan ức, cậu ấy không để ý, nhưng mà tôi để ý."
Tống Yếm hiểu rõ cảm giác bị oan ức mà không có bất kỳ người nào tin tưởng mình là cảm giác như thế nào hơn bất cứ ai, cho nên dù người khác không thèm để ý, nhưng cậu lại rất để ý.
Huống chi người này còn là Hạ Chi Dã.
Trần Duệ: "..."
Được rồi.
Chuyện này rốt cuộc là cậu ta không đúng trước, cũng không tiện nói thêm gì nữa, móc một chai dầu Hồng Hoa từ trong túi quần rồi ném qua: "Vừa rồi đẩy cậu không nhẹ, bả vai hẳn là đã đập lên tường, thoa dầu sớm một chút, kẻo Hạ Chi Dã lại tìm tôi tính sổ."
Tiểu Béo vừa nghe thấy lời này, lập tức nhón chân kéo cổ áo Tống Yếm ra, nhìn vết bầm xanh tím ở phía sau bả vai cậu thì tức khắc đỏ hốc mắt.
Tống Yếm ghét bỏ đẩy bạn ra: "Bị thương có một chút, đến mức này luôn à?"
Tiểu Béo nức nở nói: "Anh Yếm, cậu không hiểu, tôi đây là cảm động và hổ thẹn trước thành kiến hẹp hòi đối với tình yêu của tôi lúc trước."
Tống Yếm: "?"
"Tin tưởng và bảo vệ vô điều kiện, thậm chí không tiếc để thân mình bị trọng thương, cậu thật sự rất yêu cậu ấy."
Tống Yếm: "..."
Trong phòng truyền đến tiếng than khóc chết chóc của tiểu Béo.
Ngoài phòng, Hạ Chi Dã xách theo một túi nước khoáng, cúi đầu cười vừa dịu dàng lại vừa dung túng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.