Tống Yếm dừng một chút, mới hỏi: "Cậu đã sớm biết?"
"Ừm, tôi đã sớm biết."
Hạ Chi Dã đáp lời rất là tự nhiên.
Tống Yếm nhất thời không biết nên nói cái gì mới có thể khiến mình có vẻ không có kỳ quái như thế.
Thật ra lúc cậu nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng chẳng có bất kỳ cảm giác bài xích hay khó chịu, chỉ có một loại chột dạ không lý do, không giống như phá vỡ bí mất của người khác, mà giống như phá vỡ bí mật của chính mình, nhưng mà cảm giác chột dạ này cậu nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Cậu có cái gì mà chột dạ chứ.
Cố tình Hạ Chi Dã còn cúi đầu nghiêm túc nhìn cậu, giống như là muốn nhìn ra gì đó, khiến lòng bàn tay cậu không tự giác chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, cảm thấy chỗ nào cũng không được tự nhiên.
Cũng may tiếng kêu la quát quát của tiểu Béo kịp thời cứu cậu: "Anh Yếm, Hạ gia, hai người làm gì đó! Đi sai hướng rồi! Bên này!"
Tống Yếm mới đột nhiên hoàn hồn, lạnh mặt đẩy Hạ Chi Dã ra: "Tránh ra, ban ngày ban mặt, đừng cù cưa lôi kéo."
"Cho nên buổi tối có thể hửm?"
Hạ Chi Dã nhướng mày hỏi lại.
Tống Yếm: "..."
Mẹ nó cũng thật là logic thiên tài.
Không chút lưu tình dùng một chân đá văng Hạ Chi Dã, nhanh chóng trở lại giữa đám người. Hạ Chi Dã miệng ngậm ý cười tâm tình không tồi chậm rì rì đi theo phía sau.
Nữ sinh vừa rồi cũng đứng trong đám đông, dáng vẻ thoạt nhìn là muốn chủ động dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-gia-ngheo-voi-toi/1104022/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.