Thẩm Viên Hân nhẹ nhàng bước vào phòng làm việc của Lục Sở Uyên sau đó đặt văn kiện xuống bàn đi kèm một tờ giấy nhỏ, anh nhìn thấy khẽ nhướng mày ngẩng đầu lên nhìn cô.
- Ờm chủ tịch có thể cho tôi nghỉ phép ba tháng được không có thể trừ tiền lương của tôi cũng được
Trước đây đối với cô tiền lương rất quan trọng bây giờ thì không còn nữa mẹ mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, Lục Sở Uyên cũng hiểu ngay vấn đề nên không hỏi nhiều chỉ nhàn nhạt đặt bút lên ký.
- Được em tôi cho phép em nghỉ tiền lương vẫn giữ cũ không trừ
Thẩm Viên Hân nghe xong thấy rất cảm kích trên gương mặt xinh đẹp không giấu nổi sự vui mừng anh cũng nhìn thấy, cô không ngừng cúi đầu ríu rít cảm ơn anh.
- Cảm ơn chủ tịch nhiều lắm, vậy tôi xin phép được trở về nhà
Dứt lời cô định quay người rời đi thì bị anh cho gọi lại, Lục Sở Uyên từ từ bước gần cô khiến cho cô thấy khó hiểu ngay sau đó anh nhẹ nhàng ôm lấy cô lúc này cô mới biết anh định làm gì, muốn cựa quậy nhưng cái ôm này quá bình yên quá ấm áp như đang sưởi ấm cho trái tim lạnh ngắt của cô vậy.
- Hãy để cho tôi ôm em coi như đang an ủi em đi
Thẩm Viên Hân không nói gì nhưng trong lòng sớm đồng ý cô từ từ nhắm mắt lại khẽ ngửi mùi hương thơm tự nhiên trên người anh, một giọt hai giọt nước mắt cô lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-dong-vao-thu-ky-cua-toi/3389931/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.