Cơ mà vị tiên tử này cũng quá đỗi duyên dáng đi! Dung mạo như tiên, đôi mắ như ngọc, đôi má là anh đào, nụ cười như gió xuân, dáng vẻ như mai, thân hình như liễu... Kỳ thực mà nói là dịu dàng và thướt tha, tao nhã và cao quý, đẹp xinh bức người. Phải nói rằng mỹ cảnh trước mắt đẹp như một bức tranh thủy mặc, say lòng vạn người. - ỌE!!! Bỗng nhiên Thời Nghi thốt lên, lấy lại ý thức liền cảm thấy buồn nôn. Cô đẩy mạnh Định Luân ra, nhanh chóng bước tới phía cửa sổ không ngừng nôn mửa. Eo ơi! Thật không dám tin! Cô... cô lại bị cái tên này cưỡng hôn lần nữa! Nhưng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, tay trong tay... tình mặn ý nồng... với cái tên đại ác ma này... thật sự..thật sự là sởn gai ốc! - An Định Luân! Ngươi đúng là tên khốn nạn! Lưu manh... Sở Khanh thối!! Cô nhìn chàng, vừa mắng vừa chửi, hận không thể một chưởng đánh chết hắn. Thật sự là khiến người ta ghét bỏ đến cùng cực kia. Mà nhìn biểu tình trên gương mặt chàng... lại vô cùng thích thú, cứ như mèo trộm được mỡ vậy. Nụ cười nhu hòa, tuấn lãng vô song. Aizz.. biểu cảm này thực sự là muốn thách thức sự kiên nhẫn của Thời Nghi đây mà. Được copy tại ~ ? ? Ù M ? ? ? ? Ệ N.VN ~ - Haha... ta dám khẳng định ta là người đầu tiên hôn nàng! Cảm giác... thật sự... ưm..rất kích thích. Bị tên đại ác ma này trêu ghẹo, Thời Nghi đúng là máu nóng dồn lên mặt, tức tối đến mức đầu như muốn bốc hỏa, khí huyết sục sôi, hận không thể cho hắn một chưởng về quy tiên ngay lúc này. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, quả thực hắn là người đầu tiên hôn mình. Cô vốn là nữ sát thủ hàng đầu thế giới, đối với việc tình cảm nam nữ đều không có chút hứng thú, chưa có chuyện gì là chưa từng trải qua nhưng gần gũi với đàn ông như vậy, còn liên tục bị hắn cưỡng hôn, vậy đây là lần đầu.Trêu ghẹo Bát Vương cũng thôi đi, chẳng qua là vì chàng ta tuấn tú nói phong thái có phong thái, nói khí chất có khí chất. Suy cho cùng thân mật với chàng ta cô cũng hời, dù sao cũng hợp khẩu vị. Nhưng mà tên đại ác ma này thì khác, mặc dù bên ngoài là một đại mỹ nam, nhưng tính tình thật quá ư phiề phức, cực kỳ khó chiều, cho cũng không cần đừng nói là thân mật. vậy mà giờ đây hai người họ lại thân mật không tưởng, thật sự là cô lỗ rồi, lỗ vốn to cơ!!! Nghĩ đến đây là Thời Nghi đã mặt mày cau có, sắc mặt khó chịu khôn cùng. Đôi mắt cô thoáng nhìn lên đôi môi của Định Luân,cảm giác lúc này gọi gọn trong hai chữ "buồn nôn". Nghĩ thôi cũng thấy rợn cả người.Không để ý đến chàng nữa, cô bước vội đến bàn trà, cầm ấm mà dốc lên ừng ực. Nghi Nghi cố gắng trấn tĩnh bản thân nhưng mà tâm tình ngày càng rối loạn. Trời đất! Đầu óc cô sắp sửa nổ tanh bành ra rồi! Đều tại tên lưu manh thối tha kia, đều do chuyện tốt mà hắn làm ra cả! Tức thời, cô lấy một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng đang rối loạn, cuối cùng cũng bình tĩnh được đôi chút. Sau đó nhìn chàng, biểu tình có chút cẩn trọng, mi tâm hạ xuống, lông mày nheo lại, thanh âm tựa gió, nhàn nhạt buông lời: - An Định Luân, ta biết ngươi đang nghĩ gì. Nói trắng ra là ta bổn công chúa biết thừa giã tâm của ngươi. Mà nếu có hôn ước với này.. không phải sẽ càng có lý do chính đáng để ngươi thuận thế tại vị hay sao? Chuyện của ngươi, đừng có mag lôi ta vào nhé! Ta thấy phiền đấy. An Vương đối với những lời vừa rồi biểu tình có chút ngạc nhiên: - Nàng biết!? Nàng biết ta là đang mưu tính chuyện gì? Thời Nghi nhìn chàng, không chút do dự mà khẳng định: - Đúng. Ta biết. Ta còn biết ngươi muốn mượn đao giết người, ngư ông đắc lợi nữa cơ!! Mặc dù cô không có biểu tình trên gương mặt, nhưng mà lời nói lại mang vài phần chế diễu. Con người này, thật sự là quỷ kế đa đoan, thủ đoạn không hề tầm thường. Mà cô sớm đã nhìn thấu toàn bộ tâm tư của hắn. An Vương chầm chậm tiến lên một bước, cử chỉ ung dung, nho nhã điềm đạm.... Khóe môi khẽ động, cười nhẹ thành tiếng: - Ha, xem ra... Cho dù Bạch Hạo Nhiên, Lý Nhã Kỳ hay là Ngô Tử Lâm, tất cả... đều không hiểu ta bằng nàng. Những bước đi của ta, nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Chỉ trong chốc lát, chàng đến bên cạnh cô, đôi bàn tay như ngọc thon dài khẽ vuốt ve đôi má anh đào hồn hào của mỹ nhân. Rồi từ từ đưa xuống cằm, nhẹ nhàng nâng lên - Nữ nhân như vậy... mới xứng đáng.. làm " Vương Hậu " của ta. Thời Nghi nghe vậy bỗng chốc nở một nụ cười nhạt. Cười mà như không cười, vừa mỉa mai mà lại vừa chễ diễu, thật sự là cũng không để vị tân vương của Bạch Li quốc vào mắt. Nhưng mà bây giờ, nói là tân vương thì còn hơi sớm, chẳng qua hiện tại hắn cũng chỉ là một vương giả cao ngạo dưới một người mà trên vạn người. Uy phong còn hơn vua. Thực chất đã sớm nắm trong tay vận mệnh của Bạch Li quốc. Chỉ chờ thêm một cơ hội, đường đường chính chính bước lên ngai báu mà thôi. Thời Nghi ánh mắt không khỏi ẩn chứa một tia khinh thường. Cô nhấc tay, gạt phăng đi bàn tay ngọc ngà đang chạm vào gương mặt. Hừ lạnh một tiếng: - Hừ! Cái thứ hữu danh vô thực ấy, xin lỗi ta không cần. Mẫu nghi thiên hạ, một câu thoái thác đơn giản như vậy là xong ư? Chàng ngạc nhiên nhìn cô, cũng không nghĩ cô một mực cự tuyệt đến vậy. Nữ nhân tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán, đánh nhau một mất một còn, nhưng cô... ngay cả một cái nhìn cũng không thèm ngó đến. - Sao nàng biết đó chỉ là hữu danh vô thực? Bởi vì người ta quan tâm, người ta để ý chỉ có... mình nàng. Cho nên vị trí này, nàng là không thoát được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]