Còn chưa kịp để cô đồng ý, Định Luân đã kéo người cô lại sát vào người mình, quàng tay cô qua cô rồi trực tiếp nhấc bổng lên. Nháy mắt đã thấy thân hình nhỏ nhắn của cô nằm gọn trên vai chàng. Định Luân nhấc bổng cô lên cứ như là nhấc bổng một đứa bé.
- Công chúa, thất lễ rồi.
Thời Nghi ngoái đầu nhìn, hét lớn:
- An Định Luân!! Ngươi... ngươi muốn làm gì vậy hả?
- Đem cô đi chữa trị.
- Chữa trị có cần phải vậy không?
- Có.
Tử Lâm ngày lập tức đứng dậy, đưa cây quạy gấp hướng về phía chàng, mạnh miệng mà nói:
- An Vương điện hạ, ngài làm thế này là có ý gì? Mau bỏ công chúa xuống. Nếu không đừng trách bản vương không khách sáo.
Định Luân không để ý đến Tử Lâm, hùng hổ đáp lại:
- Để lỡ thời cơ tốt giúp công chúa trị thương, ngài chịu nổi trách nhiệm không?
- Ta...
Chưa nói xong câu, Định Luân đã xoay người ra cửa, liếc nhìn Bát Vương rồi gọi to một tiếng:
- A Thành! Tiễn khách!
Bát Vương gia muốn đuổi theo nhưng lại bị Cận Vệ của An Vương ngăn lại:
- Vương gia,điện hạ đã có lời, mời vương gia về cho.
Bát Vương nhìn Bắc Trấn thành, lại nhìn bóng lưng của hai người rời đi mà lực bất tòng tâm.
- Ngươi...
......................
- An Định Luân, ngươi muốn làm gì? Ngươi vác ta trên vai thế này là đại bất kính với bổn công chúa, mau thả ta xuống. Ta là người bệnh đấy! Biết không hả?
Công chúa không an phận để người khác bế lên như thế, càng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/621580/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.