- Đủ rồi!Trẫm còn ở đây.Mấy người các khanh làm loạn cái gì? Muốn tạo phản sao? Đường đường là mệnh quan triều đình, hễ gặp chuyện lại nhao nhác hết cả lên còn ra thể thống gì?
Thanh âm của y gắt gao vang lên, đủ lớn để trên dưới đều nghe thấy.Tức thì, mọi người đều bị một luồng khí tức mạnh mẽ trấn áp mà câm nín, tinh thần có chút hoảng loạn. Khi mọi chuyện đã ổn định, lại thấy An Vương trước giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng:
- Khởi bẩm hoàng thượng, dù là thư phòng của vi thần đã bị cháy, có điều vẫn may rằng số tấu chương kia đã được vi thần kịp thời di dời, vẫn còn nguyên vẹn...
Mã Thế Hoan nghe vậy không khỏi khinh thường, uốn lưỡi mà kích:
- An Vương điện hạ, chuyện này sao có thể? Rõ ràng lúc nãy ngài bảo tấu chương đã bị đốt. Sao có thể...?
- Mã đại nhân nghe nhầm rồi. Lúc nãy ta chỉ nói thư phòng đã bị đốt, chưa hề nhận rằng tấu chương đã bị hủy. Mọi người ở đây đều nghe thấy.
Nói đến thế mà Mã Thế Hoan ngu xuẩn kia vẫn không tin. Mọi chuyện đều được ông ta sắp xếp ổn thỏa, lấy đâu ra tấu sớ để dâng lên chứ? Ông ta vẫn đang tự cho là mình giỏi. Ngạo mạn và khinh thường, ông ta hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, nếu điện hạ đã nói đến thế, vậy xin hỏi tấu chương đâu?
Mã Thế Hoan đưa con mắt đầy thách thức về phía An Vương, cái cổ cao của ông ta hếch hếch lên. Khuôn mặt trông thật bặm trợn với những chỏm râu đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/621573/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.