Mã Thế Hoan ở dưới triều, vẻ mặt dương dương tự đắc. Ông ra tự khen lấy bản thân, một mồi lửa là có thể phủi sạch mọi chứng cứ. Nhớ lại đêm hôm qua, chính mắt ông ta đã trong thấy thư phòng An Vương biến thành tro, mông tưởng có thể rút lui êm đẹp.
Trên triều, Hoàng Thượng mặc long bào sáng chói, uy nghiêm như cưỡi rồng mà đến đang oai phong ngồi trên ngai vàng. Hào quang rực rỡ đến chói mắt, hai tay y đặt lên thành ghế, bàn tay chạm vào đầu rồng được khắc đẽo tinh xảo. Ánh mắt nhắm lại, sống mũi thẳng tắp, tuấn tú, phong độ đến ngút ngàn. Khí chất của kẻ trên vạn người quả là khác biệt.
Các quan đại thần đứng xếp thành từng hàng dài, nghiêm minh, chia ra hai làn rõ rệt, đứng có thứ tự cấp bậc từ thấp đến cao. Lúc sau, có một viên quan từ hàng thứ ba bước ra, tâu:
- Hoàng Thượng! Vi thần có chuyện cần bẩm báo!
Y nghe thấy, lúc này đôi mắt khéo lại mới miễn cưỡng mà mở ra. Thanh âm trầm ấm, vang xa khắp điện chính:. Tiên Hiệp Hay
- Có chuyện gì?
- Khởi bẩm Hoàng Thượng, tối qua An Vương phủ đã xảy ra hoả hoạn, chỉ qua một đêm, thư phòng của An Vương điện hạ đã cháy rụi. Toàn bộ sổ sách, giấy tờ đều bị đốt cháy, và còn....
Viên quan kia tỏ vẻ ấp úng, lấp lửng, lời nói nửa có nửa không khiến y ngồi trên ngai vàng không khỏi sốt ruột.
- Và còn thế nào?-Hoàng thượng hỏi
- Và còn... những tấu chương quan trọng đã bị đốt sạch!
Nghe đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/621572/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.