Nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, cô bỗng chẹp miệng. Nheo mắt nhìn chàng.
- Sao thế? - Tử Lâm hỏi
- Ta nói này, ngài cũng cao tay thật đấy. Vậy mà dám lấy ta ra làm bình phong.
- Bình phong? Tiểu công chúa, cô đang nói gì vậy?
Cô liếc xéo, cười nhạt một tiếng:
- Hừ! Còn xảo biện? Còn không phải là ngài muốn nàng ta thấy khó mà lui sao? Nhìn ngay là biết Hàn Dung đó thích ngài. Vương gia đây là muốn mượn tay ta để dập tắt chút hi vọng nhor nhoi còn sót lại của vị tiểu thư kia. Chiêu này của ngài ta nhìn thấu từ lâu rồi...
- Con mắt nào của cô thấy thế?
Cô chỉ tay vào đôi mắt của mình, đáp:
- Hai mắt của ta đều thấy, thấy rõ là đằng khác!
Lời tuyên bố hùng hồn này quả thực đã đẩy lùi khí thế của Tử Lâm, không cho chàng cơ hội ngồi đấy mà lí sự gì thêm. Chàng cười lớn:
- Haha.. Đúng là không qua nổi mắt cô. Có điều bản vương thân phận tôn quý, lần sau nói chuyện cô nên cho ta ít thể diện chứ. Chưa ai dám nói chuyện với ta kiểu đấy.
- Xì, đúng là ra vẻ. Ta là thích như vậy đấy, ngài làm gì được ta?
Rồi vội nói sang chuyện khác:
- Phải rồi! Sao cô lại đến đây? Chuyện của An Vương phủ xử lí như thế nào rồi?
Nhắc mới nhớ, nói chuyện nãy giờ thì quên mất cả chuyện chính. May mà chàng nhắc, bằng không chắc cô cũng quên bóng mất. Não cô như được khai sáng:
- À, quên mất! Sáng nay tỷ muội tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/621556/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.