Hàn Dung từ xa muốn nhìn xem gương mặt của cô. Nhưng khoảng cách quá xa khiến nàng không thể nhìn rõ. Tử Lâm bên này kéo tay cô lại bàn, vừa đi vừa chọc ghẹo:
- Tiểu công chúa! Lần sau vào từ của chính, gọi ta một tiếng ta đón cô. Việc gì phải khổ sở thế này?
Thời Nghi cáu giận, đấm thụi thụi chàng:
- Ta thành ra nông nỗi này là tại ai? Không vào được từ cửa chính nên ta phải leo bờ tường vào. Ai bảo bờ tường ngài cao quá làm gì?
- Được được, lần sau ta sẽ đập đi xây lại để cô dễ leo vào.
Cả hai buôn từ ngoài hoa viên vào đến tận bàn. Hàn Dung bây giờ mới thấy rõ dung mạo này. Cô kinh ngạc mà buộc miệng nói:
- Là cô!?
Thời Nghi quay đầu nhìn lại vẻ mặt khó hiểu:
- Chunga ta quen biết sao?
Thị nữ bên cạnh nhanh mồm tranh thoại:
- Tiểu thư nhà ta thân phận tôn quý, sao có thể quen biết với loại không biết phép tắc như cô? Lại còn trèo tường vào nữa, thật chẳng ra thể thống gì?
Nói rồi còn liếc xéo cô, ánh mắt như thể chẳng ưa nổi.
- Không được vô lễ! - Hàn Dung ngắt lời
Thời Nghi cũng chẳng nghĩ nhiều, cả người cô đang rất đau. Bát Vương nhanh tay đến rót cho cô li nước, quan tâm nói:
- Uống chút nước cho đỡ khát
- Cảm ơn!
Cô nhận lấy li trà rồi uống một hớp hết sạch, tay vuốt vuốt ngực, thở hổn hển. Trên mặt còn dính một chút ít bột.
- Ấy, trên mặt cô dính cái gì này..!
Tử Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/621555/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.