Bát Vương hành lễ:
- Quá khen rồi! Khiến cô nương chê cười rồi. Chẳng hay cô nương là....
- Ta là Dĩnh Ninh quận chúa, muội muội của Thế Tử
- Thì ra là quận chúa... Thất lễ thất lễ
Sau màn chào hỏi qua lại, đôi bên đã nắm kha khá tình hình. Dĩnh Ninh cứ bám lấy An Định Luân không rời nửa bước khiến cô phải kéo tai Bát Vương lại nói nhỏ:
- Này, đi thôi, đừng ở đây làm kì đà cản mũi nữa
Bát Vương ghé vào tai cô xì xào:
- Nghe nói quận chúa này đanh đá lắm, chúng ta vẫn nên để mối họa này cho An Vương xử lí.
Cả hai thống nhất chuồn nhanh rút gọn, rời khỏi chính điện. Trong chớp mắt chỉ còn lại An Vương và Dĩnh Nĩnh. Chàng đẩy tay cô ra nói:
- Muội không đàng hoàng chút được sao? Làm khách của ta sợ chạy mất rồi
Dĩnh Ninh bĩu môi:
- Khó khăn lắm muội mới trốn ca ca ra ngoài, sao huynh tàn nhẫn vậy?
An Vương đứng dậy, lạnh lùng đáp:
- Muội chưa ăn gì đúng không? Vậy dùng bữa trước đi. Ta đi trước đây.
Định Luân đối xử với Dĩnh Ninh đúng thật là tàn nhẫn. Đi một mạch ra cửa chẳng thèm ngoái đầu lại. Để một mình nàng ta ấm ức chẳng biết nói với ai. Nàng ta hất đĩa thức ăn xuống đất. Bát chén rơi loạng xoạng, sứt mẻ. Dĩnh Ninh hét toáng lên:
- Sao huynh lúc nào cũng lạnh nhạt với ta hết vậy? Đáng ghét!! HỨ!!
Căn bản chàng không phải không để tâm, mà tâm chàng đang hướng tới người khác. Thấy Thời Nghi dắt tay Bát Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/621542/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.