Thời Nghi không còn cách nào khác chỉ đành phải ngoan ngoãn im lặng. Bát Vương giữa thanh thiên bạch nhật cướp vợ nhà người ta khiến An Vương ghi hận trong lòng. Tử Lâm tự nhiên tình tứ như chốn không người làm chàng ghen nóng cả mặt. Kiểu này phải cho vài tấn nước đá mới hạ hỏa được đây. Chàng dùng đôi mắt chết chóc ghim thẳng lên mặt Bát Vương.
" Bỏ cô ấy xuống! Bỏ cô ấy xuống!". An Vương cứ mãi lẩm bẩm trong đầu, mỗi bước đi chàng nặng trĩu. Bàn tay nắm chặt, trầm lặng không nói lời nào, chỉ là không thể hiện ra mà thôi. Ánh mắt lăm lăm chực chờ như mãnh thú muốn vồ lấy con mồi mà nghiền, mà xé. Quan hệ vốn trước nay không tốt lại vì cô mà càng trở nên không tốt.
Thời Nghi quay đầu, bắt gặp ánh mắt đấy thì cũng giật nảy mình:" An Định Luân muốn ăn tươi nuốt sống người ta sao? Ánh mắt đấy đúng là đáng sợ ". Ở khoảng cách xa cô vẫn cảm thấy giông bão như sắp nổi lên. Đúng là toát hết mồ hôi hột. Với tính cách sáng nắng chiều mưa, trưa sấm chớp ấy thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Về trước phủ An Vương, Tử Lâm nhẹ nhàng thả cô xuống, ân cần nói:
- Cẩn thận đấy.
- Được, dù sao thì cũng cảm ơn ngài, Bát Vương gia.
An Vương nãy giờ nhịn hết nổi, chen ngang vào:
- Vào được chưa?
Cô đành theo bước An Vương vào trong, để lại Tử Lâm đứng ngoài cửa lớn. Cô vẫy tay tạm biệt, nào ngờ vừa mới xoay người thì Tử Lâm đã đứng cạnh cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/621541/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.