Nguyên tác: Lạc Dận.
Edit: Averine.
"Bị anh hầu hạ như vậy thật kỳ quái." Yên vị trong lòng An Dương, Trữ Triêu Ca đột nhiên nở nụ cười.
An Dương đặt hắn lên giường, chiếc khăn quấn quanh người hắn tuột xuống. Trữ Triêu Ca không kịp làm gì, An Dương đã thấy trên ngực và bụng hắn chi chít những vết bầm.
"Ả đánh cậu?" Ngữ điệu lạnh như băng đến doạ người.
Trữ Triêu Ca không trả lời, ngay từ lúc ở trong xe hắn đã cố quên điều này.
"Ả còn làm gì nữa?"
Đợi một hồi, không thấy hắn trả lời, An Dương cười xấu xa. Cánh tay dài duỗi ra, thô bạo kéo chiếc quần của con người bất lực kia xuống. =)) Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ đáng yêu của Triêu Ca, anh cười tà, nói: "Xem ra cô ta không những cho cậu vài đấm, mà còn tàn nhẫn đến mức muốn tước đi quyền làm cha của cậu a." Ôi giồi ôi. =))
"An Dương! Chết tiệt, đưa cái khăn cho tôi ngay!" Nhìn khuôn mặt gian tà của An Dương, Trữ Triêu Ca không biết nên xấu hổ hay buồn nữa. Tuy đây không phải lần đầu hắn lõa thể trước mặt An Dương, nhưng mấy lần trước đó đều là ở suối nước nóng cả.
"Được thôi!" An Dương lấy chiếc khăn, huýt sáo. "Triêu Ca a, tôi không nghĩ dáng của cậu vẫn chuẩn như vậy. Chậc, thật sự là tráng kiện a!"
Anh chạm vào vùng ngực và bụng hắn, ngắm gương mặt đã đỏ ửng như cà chua, An Dương cười lớn rồi đắp chiếc khăn lên người Triêu Ca.
"Vì sao hồi đó tôi không nhận ra anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-chay-lao-su/2846187/quyen-3-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.