“Hiệu trưởng, thầy vừa nói gì?” Ân Nhược Triệt không dám tin tròn mắt nhìn vị hiệu trưởng uy nghiêm trước mặt mình.
“Trường muốn cử thầy đi làm một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì ạ?” Đột nhiên hiệu trưởng lại xuất hiện trong khoa mỹ thuật nhàn nhã của anh, còn nói những lời khó hiểu này. Ân Nhược Triệt quả thật là bị dọa cho hoảng loạn rồi.
“Sau này có thời gian sẽ nói tỉ mỉ hơn. Thầy bây giờ chỉ việc đến gấp địa chỉ này. Có người đang chờ thầy ở đấy!”
“Người nào ạ? A! Hiệu trưởng, thầy đừng đi chứ!”
Ân Nhược Triệt bất đắc dĩ nhìn mảnh giấy bị nhét vào trong tay mình, đành nhanh chóng thay đổi y phục, khóa cửa tòa mỹ thuật, đi thẳng đến chỗ hẹn.
Vì quá vội vàng, Ân Nhược Triệt hoàn toàn không phát hiện mình đã để quên di động ở bên trong.
“Sao lại là anh?!” Thì ra địa điểm gặp mặt là một khách sạn sang trọng. Khi ánh mắt chạm phải chủ nhân cuộc hẹn thì Ân Nhược Triệt không thể giấu được vẻ kinh ngạc.
“Ngồi đi!” An Dương lịch sự đứng dậy, kéo ghế cho anh.
“Anh tìm tôi có việc gì?”
Con người có tên An Dương này quả thật lợi hại. Bình thường theo nội quy của Phong Dương, ngoài ngày nghỉ ra, bất luận giáo viên hay học sinh đều không thể ra ngoài. Vậy mà Ân Dương chỉ cần nói một tiếng là hiệu trưởng đã thả anh ra. Ấy nhầm, là cử anh đi làm nhiệm vụ.
“Trễ thế này rồi. Có chuyện gì mong anh nói nhanh cho. Tôi còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-chay-lao-su/2846047/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.