“Thầy, thầy còn nhớ tôi không?” Một giọng nói quen thuộc lay động không gian trầm lắng êm đềm của khoa mỹ thuật.
“Nhớ chứ, nhớ chứ… anh chính là… Bá Nhạc!” Ân Nhược Triệt kích động thốt lên.
“Bá Nhạc?” Đôi môi của người đàn ông xa lạ cong lên thành nụ cười tuyệt đẹp “Không lẽ thời nay giảng viên đều đáng yêu như thế sao?”
“...... Ách......” Ân Nhược Triệt đưa tay gãi đầu, xấu hổ cười cười. Anh đúng là đần độn mà, sao lại có thể nói ra mấy từ ấy chứ!
Tuy nhiên, người đàn ông trước mắt quả thực toát ra một thứ khí chất đặc biệt, thậm chí còn vô cùng hấp dẫn, hài hước mà vẫn tao nhã, thoải mái nhưng vẫn cẩn trọng, không giống người thường.
“Tôi là An Dương. Chào thầy!” Người đàn ông khẽ đưa tay ra.
“An Dương? Ngưỡng mộ tên tuổi của anh đã lâu!” Ân Nhược Triệt cũng nhanh chóng vươn tay ra, nắm lấy bản tay đang chìa về phía mình. Người đàn ông này không ngờ lại là An Dương giáo sư trong truyền thuyết, quả là tài năng phi phàm.
“Tôi là Ân Nhược Triệt. Mời anh ngồi.”
“Thầy từng nghe tên tôi?” An Dương vui vẻ ngồi xuống, thích thú nhìn Ân Nhược Triệt.
“Đã nghe từ lâu.” Ân Nhược Triệt xoay người rót hai ly nước. Ở chỗ anh chỉ có mỗi nước lọc, chẳng có những thức uống chiêu đãi sang trọng khác.
“Cảm ơn.” An Dương nhận lấy ly nước từ anh.
Ân Nhược Triệt không phủ nhận mình đặc biệt có cảm tình với người đàn ông này, hơn nữa từng cử chỉ nho nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-chay-lao-su/2846045/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.