Ân Nhược Triệt mang theo quả tim chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực mà chạy vội về phòng. Ngay khi đóng cửa lại, người ở đầu dây bên kia đã lên tiếng.
“Triệt......”
“Là anh đây......” Qua ngữ điệu, anh biết ngay kẻ đang nói chuyện với mình là ai.
Hai đầu dây điện thoại đột nhiên rơi vào im lặng, chỉ thoáng nghe tiếng hô hấp nhợt nhạt của đối phương, chẳng ai muốn phá vỡ đi sự tĩnh lặng êm đềm này.
“Triệt, Triệt, Triệt.” Một lúc lâu sau, Lạc Dĩ Mạt bỗng nhiên liên tiếp hô lên ba tiếng.”Tên của em nghe thật xuôi tai......”
“Ngu ngốc!” Vừa cười vừa mắng, Ân Nhược Triệt tựa người vào cánh cửa đóng chặt, cảm giác như đang bị những lời làm nũng của tên nhóc kia tác động.
“Thật sự rất nhớ em.” Giọng Lạc Dĩ Mạt trầm thấp đến xa lạ, lại pha lẫn sự khản đặc bứt bối. “Triệt, em vừa rồi có nghĩ là anh không?”
“Có.” Không hiểu vì sao, tâm tình đang nhảy nhót của anh theo âm thanh của Lạc Dĩ Mạt dần trở nên trầm lắng. Ẩn sâu trong sự trầm lắng ấy, còn có niềm hạnh phúc nho nhỏ không nói thành lời......
“Triệt, anh muốn chạm vào em.”
“Ngu ngốc! Cấm cậu nói mấy thứ kỳ quái đó!” Ân Nhược Triệt đỏ mặt.
“Thực sự, chỉ cần được ôm em một cái là tốt lắm rồi, anh nhớ hương vị của em.”
Ân Nhược Triệt ngượng ngùng gãi đầu.
“Có thể anh thật biến thái!” Lạc Dĩ Mạt thở dài thườn thượt. “Chỉ cần được ôm em trong tay, cái gì cũng không làm ư? Anh không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-chay-lao-su/2846032/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.